Chương 81: Người Da đỏ Pawee

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 81: Người Da đỏ Pawee

Chương 81: Người Da đỏ Pawee

Phải mất hai tuần đoàn xe mới đến được Independence, một thị trấn nhỏ bên bở sông Mississipi. Có hai con đường mòn: đường phía Bắc tới đồn Laramie, và đường phía nam đưa tới Santa Fe. Theo lời khuyên của Alan họ lựa con đường Laramie gần hơn.

Cuộc hành trình bắt đầu cực khổ, Đường gồ ghề, trời nắng chang chang, ngựa gục đầu xuống thờ phì phì, kéo xe không muốn nổi. Họ gặp một con sông hẹp nhưng sâu kẹp giữa hai sườn núi, nước trong xanh lơ nên gọi là sông Xanh, phải đốn cây, bắc cầu để qua.

Qua bên kia sông được một quãng, một cánh đồng cát đỏ mênh mông trải trước mắt họ tới ngút ngàn, đay đó điểm những đám cát đen như máu khô. Trước kia nơi đó là một cánh đồng cỏ, không hiểu người Da Đỏ đi đốt đồng từ hồi nào, mọi người lo lắng thiếu cỏ cho ngựa nhưng Alan nói bốn ngày nữa chúng ta tới một con sông sẽ có cỏ, giờ cỏ dự trữ được hai ngày, còn lại cho ngựa ăn tạm yến mạch hai ngày nữa đến nơi. Bốn ngày sau thì thấy một đường cỏ xanh tận chân trời, rồi lát sau thấy dòng nước lấp lánh của sông Nebraska. Mọi người reo hò. Đoàn ngựa đánh hơi nước ngóc đầu, hỉnh mũi lên, hăng hái chồm tới trước.

Sông rộng, khoảng tám trăm thước, nhưng không sâu, lòng đầy cát, nước cũng đầy phù sa đỏ như gạch như nước sông Hồng mùa lũ. Họ ráng qua sống trước khi trời lặn. Chỉ có mỗi một chiếc phà bằng lòng chở xe và Thịnh qua, còn lại người và ngựa phải lội qua sông. Người chống phà khuyên họ cưởi quần áo, nếu không thì ít nhất phải lộn túi áo, túi quần ra ngoài rồi hãy lội. Một người không nghe xông bừa xuống trước, tới giữa dòng, cát trong nước sống vào đầy các túi, nặng quá, lội không nổi, chới với, chìm nghỉm, những người khác cứu không kịp. Lúc này Thịnh ở trên bè cầm đoạn thừng bên hông ngựa tung dây quấn lấy cánh tay đang chơi với người đó nắm được dùng sức kéo mạnh, người đó trồi lên được mặt được mọi người lao vào cứu được người đó.
Nghỉ đêm đó, sáng hôm sau thẳng tiến về phía đồn Laramie. Miền này là một cao nguyên cao cách mực nước biển một nghìn mét, giữa cánh đồng cổ bát ngát xanh tới tận chân trời thỉnh thoảng nhô lên những ngọn đồi sáng sớm thì phơn phớt màu tím mà biểu chiều thì đỏ rực ánh tà dương. Thịnh cảm nhận được vẻ đẹp hoang sơ của miền Tây nước Mỹ, anh thấy một cảm giác mình như nhỏ bé trước thiên nhiên.

Đi được khoảng hai ngày thì họ gặp đoàn xe đi ngược chiều họ từ đó không ngày nào họ không thấy một đoàn ở xa, hoặc dấu vết chỗ cắm trại, rác rưởi và cả những ngôi mộ nhỏ nữa, vài phiến đá chồng chất lên nhau, ở giữa cắm cây thánh giá ghi tên người chết cảnh thực thê lương. Các đoàn tìm vàng ngày một nhiều, y như trảy hội chùa Hương. Tới một hôm người đi trinh sát chạy về la lớn.

- Người Da đỏ! Người Da đỏ!…

Trong đám cỏ trước mặt, Thịnh thấy nổi lên một hàng khoảng ba chục chiếc lều dựng cách đều nhau, trên bờ một dòng sông. Lều bằng da, trên nóc cắm một chùm lông. Không thấy bóng dáng người Da đỏ, nhưng cả đoàn đều chuẩn bị súng sẵn sàng. Khi đoàn xe đi qua Thịnh thấy vài bà già da đỏ ngồi may những chiếc áo sặc sỡ. Một đám trẻ con trần truồng, bụng ỏng ngạc nhiên ngó họ. Tới gần cuối dãy, Thịnh thấy một người đàn ông da đỏ cao lớn, lực lưỡng, gần như khỏa thân chỉ mặc mỗi cái khố, ngực vẽ một con sếu đứng một chân, hai bên gò mát vẽ hai hình trắng giống như dấu phẩy hoặc hai giọt nước mắt trông kỳ lạ. Người đó khoanh tay trước ngực lừ lừ nhìn đoàn xe đi qua không hề nhúc nhích.

Từ trong các lều, xông ra một mùi lợm giọng: mùi mỡ gấu, mùi da thú phơi khô, mùi dầu và sơn bôi lên người bọn thổ dân. Cách đó ít cây số họ lại gặp một làng da đỏ như vậy. Cũng yên ổn, không xảy ra chuyện gì. Mọi người hỏi nhau.

- Sao chúng nó hiền nhỉ người ta bảo chúng nó dữ lắm hễ gặp người da trắng là không tha mà.

Họ hết sợ mà còn vui mừng vì ở đâu có người da đỏ thì ở đó có động vật để săn bắn. Quả nhiên đi thêm vài cây số nữa trinh sát báo về có bầy bò rừng Max cho phép bắn hai con mà thôi, Thịnh cũng mang súng đi bắn, Max dặn

- Muốn bắn bò rừng phải xuyên qua vai trúng tim, còn bắn vào trán thì lớp lông và da ở đó dày con thủ chỉ bị thương nhẹ chứ không chết.

Thịnh cầm khẩu mosin có kính ngắm bắn hạn được một con, Tcato cũng hạ được một con, mọi người mang về xả thịt. Đã lâu đoàn mới có bữa thịt tươi, Thịnh mang theo gia vị tẩm ướp thịt thơm phức mọi người ai cũng khen món thịt nướng rất ngon. Sau bữa ăn, tiếng harmonica lại nổi lên hòa với ca khúc Oh! My Suzannah. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi Thịnh bắt chuyện với Max về California. Max nói

- Tớ đã từng ở đó vàng cũng dễ đào thôi, nếu biết đào ngày cũng kiếm vài chục đô. Từ khi biết có vàng công chức, binh lính ở thành phố cảng California bỏ việc đi đào vàng hết. Đào một ngày bằng cả tháng lương ai mà chẳng ham. Nhiều tàu chở hàng đến nơi thủy thủy rồi thuyền trưởng bỏ cả tàu lên đào vàng nên giờ ở đó nhiều tàu chẳng ai trông coi. Hàng hóa không ai dỡ lên bị mốc meo, thậm chí người ta còn dùng bao bột mì, cà phê hỏng để lấp những chỗ đường hỏng. Ở đó hỗn loạn vô chính phủ chuyện cướp vàng của nhau xảy ra thường xuyên. Có tiền rồi mọi người lại đổ vào cờ bạc, ăn chơi nên chỉ béo cho bọn bán nhu yếu phẩm, vật dụng đào vàng và quán rượu ở đó. Có tiền ra thành phố cảng California thì giá cả đắt kinh khủng, ăn bò bít tết thêm quả trứng cũng mất năm mươi đô la, muốn ăn chực chỉ có vào song bạc vì ở đó cho ăn miễn phí để thu hút dân đánh bạc. Thuê khách sạn thì đắt khỏi nói, bọn tớ phải dựng lều ở ngoại vi để ở vì quá đắt đỏ.

Thịnh thăm dò
- Nghe nói có Đồn điền của ông Chủ Smith to lắm, đợt này tôi muốn đến đó xem thử.

Max hồn nhiên nói.
- Đồn điền ở đó thì to nhất vùng Scarmeto rồi, có đến 100 hec ta. Có khu đào vàng, có trang trại trồng nhiều cây lương thực, ăn trái, nuôi cả bò nữa. Ở đó tìm ra vàng đầu tiên sau này lộ ra tin tức nên mọi người mới đến đó đào. Khu vực này có lính da đen canh phòng nghiêm mật lắm vì ở đó có trữ lượng vàng cao nhất, có mấy tay mò vào đào trộm bị bắt được, viên chỉ huy cho đến năm mươi roi gần chết rồi vứt ra ngoài, từ đó không ai dám bén mảng vào nữa.

Sáng hôm sau, mọi người vừa mới đi được một quãng thì Alan đi trước dò đường, phi ngựa về nói.
- Cả đoàn ngừng lại! các xe quay thành vòng tròn, gọng xe sau cột vào bánh xe trước! Mau …

Mọi người nhau nhao lên hỏi
- Tại sao vậy! có gì vậy?

Alan giảng giải
- Tôi đã thấy một chiếc chăn đỏ ở phía trước, cách đây vài cây số.

Có người phì cười
- Tưởng là gì! một cái chăn đỏ! Tại sao phải ngừng lại vì gặp một cái chăn đỏ?

Alan quát lên
- Đồ ngu! Không biết gì về tục Da đỏ hết. Chiếc chăn đỏ là dấy hiệu cản đường. Tụi Da đỏ không cho chúng ta đi qua. Nếu chúng ta đụng tới chiếc mềm đó, hoặc không đụng tới mà chỉ đi qua thôi tức là gây chiến. Tụi Da đỏ này là tụi Pawnee, hiếu chiến đấy.

- Hiếu chiến thì hiếu chiến, mình có ba mươi tay súng sợ cái gì.

Max nói.
- Tôi chịu trách nhiệm chỉ huy ở đây, mọi người nghe lời Alan quay xe lại.

Nhưng quá trễ, xe chưa kịp quay xong thì một toán mười người Da đỏ Pawnee đã xuất hiện trên một ngọn đồi cách họ một trăm mét.

Max ra lệnh
- Không ai được nổ súng! Để tôi thương thuyết xem chúng muốn gì. Tôi biết chút ít tiếng bọn Da đỏ may ra có thể hiểu lõm bõm tiếng của chúng được.
Max và Tcato bèn tiến về phía đồi, mười người Pawnee xuống đồi, hai bên cách nhau độ ba mươi mét thì dừng lại. Mười người Pawnee đều to lớn như lực sĩ, chỉ thắt một chiếc như dây lưng bằng da thả những tua bằng len màu rực rỡ che kín phía dưới bụng, tóc bới lên thành một củ hành lớn cắm lông chim, khắp mình sơn các hình kỳ dị, thân thể họ tiết ra mùi hôi tanh nồng nặc.

Hai bên đứng yên ngó nhau một chút rồi người cầm đầu Pawnee, nói trước bằng một thứ tiếng Anh lơ lớ
- Các anh ở trên đất Pawnee.

Tcato đáp lại.
- Phải các bạn muốn gì?

- Thủ lĩnh Pawnee muốn gặp thủ lĩnh Da Trắng

Max hỏi
- Thủ lĩnh Pawnee muốn gì?

Hắn làm thinh không đáp.
Max hỏi tiếp
- Thủ lĩnh Paynee ở đâu?

Hắn chỉ về phía xa ở sau lưng hắn. Tcato đưa mắt hỏi ý kiến Max, Max suy nghĩ một chút rồi bảo

- Đi! tụi này biết chút tiếng Anh, không đáng ngại lắm đâu.

Hai người đi theo bọn Pawnee độ tám cây số thì tới làng Pawnee. Các chòi có hình nón, nhưng cất bằng cây, trát bùn. Trước làng có một bầy ngựa đang ăn
cỏ, giữa làng có một cái chòi rộng hơn, cao hơn, đẹp hơn của viên tù trưởng. Tcato và Max tiến vô chòi. Viên tù trưởng vẫn ngồi yên, trừng trừng ngó họ rồi bảo Tcato.
- Các anh ở trên đất của tôi

Tcato đáp
- Phải

- Ngựa các anh ăn cỏ của tôi.

- Phải nhưng ít ngày nữa, cỏ lại mọc cao như trước mà.

- Các anh săn mồi của tôi.

- Cũng phải, nhưng chúng tôi chỉ bắn có hai con bò rừng để ăn thôi. Nếu chúng tôi biết trước rằng có các bạn Pawnee ở đây thì chúng tôi đã tới xin thịt mà khỏi phải săn bắn.

Viên tù trưởng khoanh tay trước ngực, bảo.
- Bạn tôi nói hay lắm. Giờ bạn tôi tính bồi thường cho tôi ra sao đây?

Tcato đáp
- Chúng tôi không làm thiệt hại cho các bạn bao nhiêu, chúng tôi xin tặng các bạn vài cây thuốc hút và mươi cái vòng đồng để vợ các bạn đeo cổ tay.

Viên tù trưởng làm thinh, có vẻ chưa mãn nguyện. Một phú sau mới lặp lại rằng.
- Các bạn giết mồi của tôi, cho ngựa ăn cỏ của tôi … tôi là thủ lĩnh miền này. Tôi có thể cho các bạn một cái thẻ bài, có cái đó các bạn sẽ được thong thả đi qua, không bộ lạc Pawnee nào cản trở các bạn.

Tcato cau mày đáp.
- Bạn nói hay lắm. Nhưng chúng tôi không tin ở cái thẻ bài của bạn bằng các khẩu súng của chúng tôi. Tôi đưa đề nghị cuối cùng này hai cây thuốc hút, hai cân đường, mười cân bột, mười hai cái vòng đồng thế thôi!

Viên tù trưởng gật đầu.
- Bạn của tôi công bằng lắm. Tôi cho người đi theo bạn nhận những món đó.

Thế là cả một đoàn Da đỏ, già trẻ, trai gái đi theo Max và Tcato về đoàn. Hay tin nhiều người trong đoàn cho rằng phải cống nộp cho tụi Da đỏ như vậy là nhục, chỉ bằng lòng đổi những món đó thôi.

Thịnh nói.
- Họ là những người chất phác, giữ tín mà không sợ chết. Chúng ta phải giữ tín với họ. Sau chúng ta, còn nhiều đoàn tìm vàng khác qua đây nữa, chúng ta không nên vì cái nhỏ gây nỗi khó khăn cho người sau. Ấy là chưa kể gây hấn với họ thì thế nào cũng có người chết. Thử hỏi bấy nhiêu món có đáng đổi một mạng người không.

Mọi người đều đồng ý.