Chương 84: Thị trấn RagTown

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 84: Thị trấn RagTown

Chương 84: Thị trấn RagTown

Hôm sau họ vẫn tiếp tục đẩy xe, có lẽ chỉ Thịnh và Max, còn ai cũng tìn rằng ngày đó là ngày cuối cùng họ chịu đựng nổi. Ánh nắng chói chang mắt họ nhức nhối, họ nhắm mắt lại, cứ nghe tiếng chân người dẫn đường mà tiến, lâu lâu mới hé mở để nhìn chân trời và lúc đó mắt họ lóa, như nhìn qua một lỗ cháy trên một cái chăn phủ kín trên đầu họ.

Bỗng Max thụt chân tới đầu gối, một người đi sau hét lên, đứng sựng lại Max như bị cắt chân chỉ còn nửa mình trên nhô khỏi mặt cát. Ai cũng tưởng anh dẫm nhầm một cái hang chồn hay chuột chũi, nhờ các bạn lôi kéo anh khó khăn lắm mới rút chân lên được. Anh đã sa lầy, đất ở đây không phải là cát cứng mà như một thứ bột mịn. Chính là thứ kiềm còn đáng ghê hơn là thứ cát động. Vì vậy mà miền này có tên là Sa mạc kiềm (Desert Alcalin). Sau này họ mới biết rằng đã có những đoàn sa lầy trong cái biển bụi đó và ngựa chết hết.

Họ phải nắm tay nhau dò từng bước, khổ nhất là chiếc xe có chỗ lún tới nửa bánh phải bắc ván mới đẩy tới từng thước từng thước một. Thứ tró đó hơi đặt chân xuống là bay lên, bụi mù, vào mắt, miệng, tai, mũi, họng. Họ phải lấy khăn bịt hết mặt, chỉ để hở hai con mắt. Nó là chất xút ăn vào da thịt, mồ hôi chảy ra, xót vô cùng, nó làm quần áo mau rách. Cũng may họ chỉ phải đi qua hai ba quãng có thứ tro đó, mỗi quãng khoảng bốn năm cây số. Tới một chỗ, một mùi hôi thối theo gió bay tới làm cho họ buồn mửa và nhớ lại nghĩa địa Da đỏ ở dãy Núi Đá, Salmon reo lên

- Tới nghĩa địa Da đỏ rồi, vậy là có tụi Da đỏ. Có nước rồi … thoát chết.

Nhưng không phải nghĩa địa, chỉ là tàn vật của một đoàn xe có tới năm chục chiếc xe và khoảng một trăm xác ngựa. Đoàn di cư này chắc đi tìm vàng, rất đông và phong lưu. Trong xe có đủ lều, chăn, quần áo, khí giới, cả nồi cho trẻ con, cầy cuốc, đe búa…Xác ngựa chất đống, hôi thối quá, dòi lúc nhúc, nhưng vì đói khát họ cũng ráng bịt mũi chui vào các xe kiếm nước. Họ biết rằng ngựa chết cả loạt như vậy chỉ có thể là do một thức bệnh dịch gì đó, các người trong đoàn đành phải bỏ ngựa, xe và mọi đồ dùng lại mà thoát thân. Họ biết như vậy các đồ đạc có thể bị nhiễm vi khuẩn nhưng chết khát còn chắc chắn hơn là bệnh dịch nên họ không sợ.

Sau khi tìm kiếm tìm được trong một chiếc xe một thùng nước còn khoảng 2 lít nước người trước bỏ quên hay không muốn mang theo. Mỗi người nhúng khăn vào rồi đưa lên miệng mút. Họ biết lần này có hy vọng sống sót được mà quần áo tới tả hết cả, nên họ lục lọi các xe, kiếm mỗi người hai bộ đồ mới tinh, bận một bộ mang theo một bộ. Bộ điệu, hình dáng họ lúc đó vừa gớm ghiếc vừa nực cười, y phục, giày nón đều sạch sẽ, có nếp bóng loáng mà mặt mũi, đầu tóc y như một bầy quỉ. Họ cười hét nhảy múa bên những xác ngựa. Gần trưa họ thấy một con kên kên bay trên đầu họ, chắc là đánh hơi các xác ngựa. Loại chim đó thường theo các đoàn xe nhưng không khi nào vào sâu trong xa mạc vậy là sắp hết sa mạc rồi, sắp tới chỗ có nước rồi.

Nhưng sau tin mừng đó tới một tin buồn, Alan đâu từ mấy hôm trước, lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. Họ phải ngừng lại hơn một giờ dưới ánh nắng chang chang đào huyệt chôn anh, vì không ai nỡ để kên kên rỉa thây người hướng đạo tận tụy cho đoàn đó. Vừa lấp cát xong, đoàn vội vàng lên đường, không ai đọc kinh cho Alan vì chậm lại phút nào có thể tai hại phút đó. Ngày hôm sau, vẫn chưa gặp được nước. Nhiều người đã ngất xỉu, mê man Kit mắt ngơ ngác, loạng quạng, chạy lăng quăng như kiếm một vật gì. Không ai đủ sức đẩy xe nữa họ phải nghỉ sớm. Max và Salmon đều lên cơn sốt.

Sáng hôm sau họ không thấy khỏe hơn chút nào. Không ai muốn tiếp tục đi nữa, họ như tuyệt vọng rồi, nằm đó mà chờ chết. Thịnh thấy vậy thúc mọi người.
- Đứng dậy mọi người! Đứng dậy, thế nào hôm nay cũng gặp nước!

Mọi người gục đầu làm thinh. Thịnh nói tiếp
- Mọi người không chịu đi thì tôi đi đây.. Tôi đi một mình kiếm nước ai muốn đi với tôi không? Cho tôi một thùng để xách nước … tôi đi một mình đây. Vĩnh biệt anh em.

Tiếng " vĩnh biệt " lúc đó vang lên thực thê thảm. Họ vừa thấy rợn tóc gáy vừa thấy đau nhói trong lòng. Max chống tay, uể oải đứng dậy.

- Tôi đi với.

Thịnh quay lại.
- Tốt lắm, vậy anh mang theo một cái thùng nữa

Lúc đó mặt trời đã lên cao, những người ở lại nhìn theo họ. Hai người khó nhọc leo lên đồi, Thịnh lên tới đỉnh đồi trước, đưa tay kéo Max. Quay lại, họ thấy các bạn của họ nằm ở xa im lìm như một bụi cỏ trên sa mạc. Thịnh dùng ống nhòm quan sát anh nhìn thấy một cái biển liền chỉ cho Max

- Nước kìa.

Max xem kỹ và nói.

- Làm gì có nước, chỉ là tấm biển thôi mà.
- Phải nhưng cái bảng đó nhất định là bảng báo hiệu rằng đã tới Austin, chứ còn gì nữa?

Max gật đầu
- Anh có lý, đúng là chúng ta tới Austin rồi. Kìa có cái gì lấp lánh y như một vạch bạc. Đúng rồi chạy tới đi.

Họ vừa bằng xuống đồi, vửa reo Nước!Nước

Hai người chạy một quãng trong thấy rõ hàng chưa trên một cái bảng gỗ " Nước " Cát ở đây ướt, chắc mát. Chỉ có một dòng nước nhỏ, nông đủ ngập cái thùng thôi.Max nói " Anh làm theo tôi này ".
Hai người vừa la hét, vửa vắt nước lên thấm vào mặt, cánh tay, hớp một ngụm súc miệng chứ chưa uống. Nước ngọt!
Toàn thân họ run rẩy, họ sướng quá, nước thấm vào da thịt, vào lưỡi, cuống họng, họ thấy tê tê,mát rượi.
Max múc đầy hai thùng nước, phơi dưới nắng một lát cho nước hơi ấm ấm, rồi mới uống vài giọt. Họ ngâm mình trong dòng nước vùng vẫy một chút.

- Thôi chúng mình đem nước về cho các bạn kia đi!

Gần tới nơi, họ cùng đưa một tay lên vẫy vẫy.

- Nước đây rồi anh em ơi.

Những người kia vẫn không tin, vẫn ngồi yên, không nhúc nhích. Khi Max vẩy một ít nước lên mặt mọi người mới tỉnh dậy. Max cho mỗi người uống vài giọt một lần, ngưng một lúc mới cho uống thêm vài giọt nữa. Nửa giờ sau, mỗi người mới uống được độ nửa tách trà. Họ đứng dậy, đủ sức leo ngọn đồi, tiến lại dòng nước. Lúc đó mặt trời đã chênh chếch họ đã thoát chết. Mặc dù Max canh phòng kỹ, luôn luôn nhắc nhở phải tắm rửa, giặt giũ cho thật kỹ chứ đừng uống thêm nước nữa, một số người vẫn uống nước lén, mới đầu họ thấy đầy bao tử, dễ chịu, nhưng rồi họ sôi bụng, có kẻ buồn nôn đau bụng. Đêm đó họ ngủ ngay bên dòng nước, thỉnh thoảng lại có người bò ra bờ nước, những bàn tay nứt nẻ vốc nước lên hớp một ngụm.

Họ phải đi thêm hai ngày nữa. Đất cứng hơn, lớp cát mỏng hơn, không khí mát hơn một chút. Rồi bỗng họ thấy vài gốc cây lớn trong một đám đá, không ai tin thực, tưởng chỉ là một ảo ảnh.

- Thực là cây đấy không? Có cây thì kiểu gì cũng gặp người.

- Biết sẽ gặp da trắng hay da đỏ đây?

- Da gì thì cũng là người. Còn hơn là chết đói, chết khát.

Không phải ảo ảnh, đúng là cây cổ thụ. Có người chạy lại ôm lấy thân cây, vuốt ve cành lá như một người tình nhân.
Max bảo
- Chắc tới gần sông Humbold rồi đấy. Ráng đi mau lên, trước khi trời lặn vì nước trong bình cũng cạn rồi.

Chiều hôm đó họ tới bờ sông, nảy xuống vùng vẫy, lặn ngụp cho thỏa. Bây giờ mọi người thực là ra khỏi sa mạc và Thịnh là người da vàng đầu tiên đã băng ngang Châu Mỹ.Bỗng Salmon la lớn

- Có người tới, hắn cưỡi ngựa.

Max vác súng đứng dậy, chạy ra chặn lại

- Ê! Chú em ở đâu tới đó?

Người cưỡi ngựa giật mình vì bất ngờ, chửi thề một câu. Max hỏi thăm đường, người đó đáp lại.

- Đi khoảng mười năm cây số nữa thì tới một làng tên là Ragtown, chỗ đó bán quán đủ thứ nhưng giá đắt lắm đó.

Ragtown có nghĩa là làng Giẻ rách, sở dĩ làng có tên đó vì không có một căn nhà nào cả, toàn là lều lợp bằng vải mui xe, da loài vật, cắt khâu với nhau, không có miếng nào lớn. Dân chúng mới tụ họp lại khoảng ba tháng trước, hiện đã cất được vài trăm chiếc lều. Không làm ruộng chỉ chuyên trao đổi hàng hóa… Những đoàn xe đi qua miền Tây tìm vàng, tới đây còn giữa được những vật gì hơi có giá như đồng hồ, nhẫn, ngựa, bò … cũng đêm đổi lấy bột, bánh, thịt, rượu mà họ đã phải nhịn suốt thời gian qua sa mạc. Giá cả hoàn toàn theo sự cung, cầu và dân Ragtown cũng giỏi bóc lột với trò mua rẻ, bán đắt. Sau khi vào thị trấn Thịnh mua thêm bảy con ngựa để cho Anh, Max, Tcato cưỡi còn lại để cho vào hai xe kéo những người còn lại. Sau đó mua thịt, bánh, thuốc hút rồi ung dung ra bờ sống chia nhau nấu một bữa ăn ngon nhất trong đời. Mọi người nhai thật kỹ, ăn ít thôi để cho bao tử quen đã. Rồi họ hút thuốc, đánh một giấc, sang dậy thật tỉnh tảo.

Từ Ragtown họ đi thẳng tới Hanjitown, Thịnh và mọi người nghỉ ngơi ở thị trấn rồi viết thư đưa cho Tcato đi ngựa tới Scarmento đưa cho Nguyễn Công Trứ, anh đợi Nguyễn Công Trứ tới đón.