Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 83: Nước

Chương 83: Nước

Ba ngày sau, những con ngựa còn lại lần lượt chết vì thiếu ăn uống, chỉ còn lại hai con của Tcato và Thịnh vì đó là những con khỏe mạnh dẻo dai nhất. Mặc dù mọi người can ngăn nhưng Thịnh vẫn để con của mình kéo xe cho những người ốm, còn con của Tcato để kéo lương thực. Đoàn người đang đi bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi. Chân họ không lúc trên cát nữa. Đất cứng hơn, có nhiều đá đỏ hoặc trắng lấp lánh như thạch anh. Mọi người cho rằng dấu hiệu đó tốt, sắp tới nơi có nước.

Khoảng một giờ sau, một người ngừng lại hét lên, ngón tay chỉ về một điểm ở chân trời miệng toét ra cười. Max hỏi.
- Cái gì vậy?

- Nước

Không ai tin cả, nhưng lòng cũng hồi hộp, nhìn theo ngón tay người đó chỉ. Max lắc đầu, giọng bình tĩnh.

- Thôi, đừng phí nước miếng nữa… cứ tiếp tục đi đi… ngó ngay dưới chân, đừng ngó xa nữa.

Người đó nổi cáu
- Bộ tôi điên sao! Rõ ràng nước lấp lánh kia. Ngó kỹ đi nào.

- Ảo ảnh trong sa mạc đấy mà.

- Trời đất! Tôi đã bảo là có nước mà.

- Ừ thì có nước … Nhưng mà làm gì mà hét tướng lên thế? cứ bước tới, có nước hay không thì sẽ biết.

Thịnh nói xen vào.
- Có lẽ anh ấy không lầm đâu. Có cánh chim kia, Năm sáu con, có chim chắc có nước. Bao lâu nay mới lại thấy chim lượn.

Max nói
- Đúng, có chim thật. Chắc là vịt trời, lát đến chỗ có nước uống xong rồi săn ăn thịt chim. Ăn mãi thịt muối chán lắm rồi.
Mọi người ngơ ngác không biết Max nói thật hay nói đùa. Lúc này trông Max thật tiều tụy từ một con người vạm vỡ lúc này chỉ còn da bọc xương, râu tóc phủ gần kín mặt, cặp mắt lờ đờ gần hết tinh thần. Khi leo lên cao hơn mọi người đều sựng lại: quả có dòng nước lấp lánh ở phía xa. Nhưng Max vẫn bảo

- Chỉ là ảo ảnh thôi. Đừng tin rồi mà thất vọng. Cứ bước tới.

Một người tên Kit cứ băng băng chạy tới, tay dang ra như muốn ôm dòng nước nó đang thu hút anh. Bỗng anh vấp té, ngã lăn ra. Max lắc đầu:
- Coi chừng ngã vỡ đầu.. Cứ bình tĩnh mà.

Một người khác là Watson cũng chạy theo Kit, bóng hai người khuất sau cái gò.
Max bảo
- Đừng ai theo họ nữa. Phải bình tĩnh... Nếu không là toi mạng đấy.

Họ tiến tới một quãng nữa, thấy Kit nằm sóng xoài trên cát, chiếc nón văng ra xa, trán và tay rớm máu, mê man bất tỉnh, phải vực lên xe.
Khi leo lên một ngọn đồi thấp, còn trắng hơn cát trên sa mạc, bóng loáng ánh mặt trời và nóng bỏng, họ thấy Watson loạng choạng, lao qua bên này, lao qua bên kia, hai tay quờ quạng phía trước như người mù tìm đường. Max bảo

- Coi kìa, anh ấy như người mù.

Max rảo bước tới, nắm lấy tay Watson lắc lắc và hai người cùng ngồi xuống đất. Watson đã lòa hai mắt, con ngươi sung lên, lớn bằng quả trứng gà trắng bệch không cử động. Một người bảo.

- Những người ở xứ tuyết đôi khi mắc tật đó, tật mù vì tuyết. Ở đây không có tuyết, nhưng cát ở đây trắng và còn chói hơn tuyết. Phải tĩnh dưỡng hai tháng mới hết được.

Lại phải vực Watson lên xe. Thế là năm người đau nằm chen chúc trên chiếc xe, còn chín người vẫn đi được. Mọi người hì hục đẩy xe lầm lũi bước đi. Đi một quãng nữa, Thịnh đưa ống nhòm nhìn xa bảo.

- Đúng Kit nói đúng, quả thật có một cái đầm nước. Không phải ảo ảnh đâu. Đầm dài tới cả trăm thước. Có cỏ, lau, có cả chim nữa. Nhưng các bạn không được uống nước ngay nhớ chưa. Nước lạnh mà quá đang nóng, khát uống vào có thể bị bệnh. Nước bẩn, uống vào có thể chết, nước sạch uống nhiều có thể bị đau bụng, tới đây mà chết thì quá vớ vẩn.

Đầm dài trên một trăm mét, rộng tầm mười thước, nước tù hãm, xanh như rêu vì cỏ, lá mục nát, mùi nổng nạc có thể có xác động vật chết. Mọi người ùa xuống đầm, Thịnh quát lên
- Mọi người đứng lại! đứng lại ngay!... mọi người phải nghe tôi.

Max rút súng ra.
- Mọi người không tuân theo lời anh Thịnh tôi bắn bể sọ.

Mấy người trừng trừng nhìn Max như muốn ăn tươi nuốt sống, một người muốn rút súng bị Max nhanh hơn bắn xuống cát trước chân người đó.
- Tôi chỉ cảnh cáo thôi, bắn không trượt phát nào đâu.

Mấy người đứng yên mặt lầm lầm. Thịnh tiến tới vài bước ra lệnh.
- Alan, Salmon trở về xe mang các thùng đựng nước tới đây… Đến chỗ này là thoát chết rồi không có gì phải hấp tấp. Kim, Hans các anh khiêng mấy người đau xuống đây… để họ ngồi yên trên bờ cũng thấy mát rồi… Alan, Salmon hai anh đi múc nước, múc lên rồi để phơi nắng cho lắng xuống. Một lát đun lên… Xong rồi ai có vết thương thì ra đằng kia rửa vết thương đi…Tôi nhắc cấm uống nước đấy. Tý đun nước xong rồi hãy uống.
Mấy ngồi lội xuống tới đầu gối, Max trên bờ lăm lăm súng trông chừng. Salmon càu nhàu. " Đúng là mấy thằng điên".

Đúng như Thịnh dự đoán, nước lạnh buốt, da họ mười mấy bữa nay bị khô nứt nẻ, giờ ngâm nước lạnh họ cảm giác da như nứt ra lạnh buốt. Họ tuân lệnh Thịnh dĩ nhiên không uống, nhưng khi vuốt nước lên rửa mặt, râu thì có nhấp một chút. Một người la lên "nước mặn". Thịnh tới nếm thử
- Đúng nước mặn thật.

Alan nếm nước rồi như thằng điên liệng bình múc nước đi. Tay đấm lung tung vào đầm nước la lên.
- Cái đầm chó đẻ này, mặn như nước biển! Nước chó đẻ.

Thịnh bình tĩnh bảo
- Các bạn nếu không nghe tôi uống nước giờ thì hậu quả sẽ thế nào. Nước mặn nhưng vẫn có chỗ dùng được. Các bạn giờ xuống tắm rửa cho sạch sẽ rửa kỹ vết thương nước mặn xát trùng tốt. Bạn nào khỏe lau chùi giúp các bạn đang ốm đau nằm trên bờ. Tôi có cách để lấy nước ngọt.

Thịnh bảo Tcato đun nước sau khi đã lọc cho lắng cặn, bên trên miệng nồi để tấm vải. Một lúc hơi nước bốc lên ướt sung thì vắt vào một xô sạch. Nước đó uống hơi ngang nhưng sạch và không bị mặn nữa. Sau khi mọi người tắm xong xuôi Thịnh bảo mọi người về xe lấy dao cạo râu và mang nhiêu quần áo, chăn ra giặt hết. Chiều hôm đó mọi việc xong xuôi ai cũng cảm thấy khỏe ra, ăn cũng ngon hơn. Chỉ tiếc đàn chim ở đầm lúc đến đã bay hết nên chẳng săn được con nào, mọi người đành phải ăn đồ mang theo. Mọi người không oán trách Thịnh nữa, nếu không có sự hiểu biết và quyết đoán của anh thì giờ không biết ra sao. Nghỉ ngơi thêm một ngày cho hồi phục đoàn xe lại tiếp tục lên đường.

Đoàn người đi tiếp tục đến trưa hai ngày hôm sau tới một miền cát phẳng mênh mông Alan nói.
- Đây là cao nguyên Tàn phá. ở thị trấn Salt Lake họ nói tới cao nguyên này thì ba bốn ngày nữa sẽ tới nơi có nước ngọt. Chỗ hôm qua không phải Austin có lẽ tôi tính lầm, nhưng tôi không lạc đường đâu. Đúng rồi, đây là cao nguyên Tàn phá.

Không ai phấn khởi thêm chút nào, ba bốn ngày đường nữa, quá sức chịu đựng của họ. Nhiều lắm họ chỉ đi được hai ngày nữa thôi. Ngựa đã giết chết hết, giờ họ phải cuốc bộ rồi. Cao nguyên phẳng lì toàn cát, y như Thượng để phát hết núi rừng thành bình địa.
Chiều hôm sau, một người gặp một cái móng ngựa còn nhẵn bóng. Họ đoán rằng có một đoàn mới đi qua vì sắt ở trong cát này chỉ bốn năm ngày là rỉ. Người đó vừa liệng móng sắt xuống thì Hans vồ ngay lấy.

- Vàng đấy, sao liệng đi.

Gã cào cát một cách quyết liệt mắt đỏ ngầu.
- Tôi tìm thấy vàng rồi anh em ơi! Tôi chia cho anh em đấy. Tôi không ích kỷ đâu. Có bao nhiêu là vàng. Làm sao chở hết về được. Tôi sẽ tậu một trang trại sẽ nuôi một đàn bò sữa, tôi sẽ mời anh em tới thăm trang trại. Vàng đấy anh em ơi tha hồ mà lượm. Ha ha! Vàng. Vàng đây rồi.

Hans đã hóa điên. Mọi người phải cắt một chiếc mềm cột ngã vào xe. Gã giãy dụa, gầm thét như bị chọc tiết, hết chửi rủa lại hát, hết cười lại khóc.
Đêm đó dù mệt lử, không ai ngủ được một giấc dài, vì tiếng gào của Hans thỉnh thoảng lại nổi lên thê thảm trong sa mạc.