Chương 83: Qua sa mạc

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 83: Qua sa mạc

Chương 83: Qua sa mạc

Đoàn người đi tiếp hai ngày nữa dưới nắng như thiêu, trong một vùng không có một dòng nước, toàn cát và tro, có phèn, lổn nhổn đá nhỏ. Bánh xe lún xuống, gặp đá thì dội lên, cho nên ngồi xe còn mệt hơn cưỡi ngựa. Nhìn về phía nào cũng mênh mông là cát trắng, lóa mắt. Tối cuối chặng thứ ba trong sa mạc mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày đầu thỉnh thoảng trên trời còn thấy bóng dáng chim đại bàng hoặc kên kên, rồi tuyệt nhiên họ không thấy bóng dáng sinh vật nào. Ban đêm, muốn đốt lửa không phải để sưởi vì cát còn ấm, chỉ để tụ họp nhìn ngọn lửa bớt lạnh lẽo hiu quạnh mà cũng không được vì không kiếm đâu ra cành cây, cụm cỏ. Mấy đêm đầu mọi người quây quần bên đèn ác quy của Thịnh để nói chuyện cho đỡ cảm giác cô đơn, mấy ngày sau đèn hết pin cảm giác lạnh lẽo buồn chán càng tăng lên rõ rệt. Theo Alan tính còn phải mất mười ngày đường nữa mới ra khỏi sa mạc.

- Xứ trời đánh này! Không làm sao nhận ra được mình ở đâu nữa!... Chỉ đi, đi mãi, đi suốt ngày không biết bao giờ mới tới nơi… Trời ơi là trời!

Lúc này mọi người chỉ mong có cơn dông như ở Núi Đá, nhưng cả đến cơn dông miền đất hoang này cũng không thể có được nữa. Qua ngày thứ tư cảnh vật có thay đổi một chút, nhiều đồi đá xám xuất hiện giữa sa mạc, cảnh vật không còn cát xa tận chân trời nữa. Khi lên đến một đỉnh đồi, họ thấy khoảng hai chục người Da đỏ in hình trên nền trời xanh. Nhiều người nghĩ là ảo ảnh vì không tin rằng có người ở vùng đất này. Nhưng hình người mỗi lúc mỗi lớn, Max rút súng ra mấy người khác làm theo, phải đề phòng bị họ phục kích.

Khi chỉ còn cách người Da đỏ khoảng một trăm mét Max tiến lên trước. Một người Da đỏ cũng tách ra khỏi nhóm tiến lại, mọi người trong đoàn cũng lăm lăm súng sẵn sàng. Max nói chuyện với người da đỏ một lúc rồi dắt người đó lại đoàn xe. Nhóm này thuộc về một bộ lạc du mục ở bang Utah, trông họ rất khỏe mạnh chi muốn xin vài món quà thôi. Max tặng họ mấy cân bột mì và thuốc hút, họ đề nghị cho vài người dẫn đường tới California chỉ cần trả công cho họ nhưng Max từ chối họ nhận quà rồi bỏ đi. Lúc đó trời đã xế chiều, đoàn xe dừng lại nghỉ, Max đề nghị không đốt lửa mọi người quây xe lại để phòng thủ.

- Bọn Da đỏ chưa đi xa đâu, có thể nấp ở ngọn đồi nào đó đêm đến lại cướp chúng ta. Nếu đốt lửa chúng nhìn thấy rõ chúng ta mà chúng ta lại không nhìn thấy bọn chúng.

Max cắt người thay phiên canh gác, rồi giục mọi người nghỉ ngơi để mai còn đi sớm. Đang ngủ say bỗng nghe tiếng súng nổ, mọi người bò dậy là Tcato bắn. Anh nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa chạy đến tầm cả trăm người. Mọi người vội lấy vũ khí ẩn nấp sau xe để chuẩn bị chiến đấu, đoàn xe chỉ có mười hai người là Thịnh, Tcato và hộ vệ của Smith là được trang bị súng mosin, còn lại là súng trường kiểu cũ phát một hoặc súng colt. Một lát sau bọn Da đỏ tới chúng hò hét và bắn tên lửa vào đoàn xe, vải bạt phủ xe bị bốc cháy một số người phải lột tấm bạt để xe không bị cháy thì trúng tên. Mọi người nổ súng, hai bên bắn nhau trong đêm tối nhằm ánh đuốc của bọn da đỏ mà bắn. Cũng may bọn da đỏ chỉ có chục khẩu súng, còn lại chủ yếu là cung tên hai bên bắn nhau một lúc thấy không thể cướp được đoàn xe bọn chúng rút lui để lại hai chục xác chết. Trong cuộc đấu súng nhóm hộ vệ của Smith là nhóm thiện chiến nên rất bình tĩnh ẩn núp, yểm trợ cho nhau bắn trả chỉ một ugười bị thương nhẹ, nhóm thuê mạnh ai nấy bắn nên có năm người bị chết, còn hai người bị thương. Nhưng nỗi lo lớn là mấy xe chở nước bị bắn thủng, xe chở cỏ trời nóng khô sẵn trúng tên lửa bị cháy hết, mọi người vớt vát chỉ còn khoảng hai mươi lít nước.

Sáng hôm sau, sau khi chôn cất cho người chết xong, mọi người lại lên đường. Sức Họ gục đầu tiến tới như người máy, có người ngủ gục trên lưng ngựa, những con ngựa đã không được ăn uống một tuần nay và kéo xe dưới ánh nắng cháy da cháy thịt, chúng hí lên não ruột, chúng lồng lên để phản kháng nhưng người ta quất, bắt chúng đi, và chúng lại phải gục đầu xuống, ráng bước tới.

Nguy nhất là Alan đã tính sai mà giấu không cho đoàn biết sự thực, theo tốc độ của đoàn xe thì đã tới Austin từ hai ngày nay rồi, nơi đó có một cái đầm có cỏ, các đoàn qua sa mạc thường ghé lại nghỉ ngơi. Mà sao đi mãi vẫn không thấy gì cả, hay là lạc đường chăng. Hai ngày sau, ba con ngựa kiệt sức, đang đi thì quỵ xuống phải bắn cho chúng chết để cơn hấp hổi của chúng khỏi kéo dài, nghe tiếng hí của chúng thêm thảm quá, không ai chịu nổi. Mọi người xẻ thịt chúng nhưng cũng chỉ ăn được một bữa vì dưới ánh nắng như thiêu đốt chỉ bốn tiếng sau thịt đã nặng mùi. Chết bốn con ngựa phải bỏ lại bốn chiếc xe Thịnh định cho gỡ hết mấy tấm ván mang theo để tối có củi đốt, nhưng nhìn mọi người kiệt sức lại tốn mấy giờ để dỡ nên anh đành bỏ bốn chiếc xe lại.
Đầu tóc phần lớn mọi người rối bù, râu ria xồm xoàm, mình mẩy đầy cát và tro, mặt mày hốc hác như một bầy ma đói, không nhận ra người nữa còn mỗi Thịnh là tương đối mạnh khỏe vì nội lực tăng tiến khiến cơ thể anh mất ít nước hơn người khác. Trong cả kiếp trước chưa bao giờ có chuyến đi nào vất vả và nguy hiểm như chuyến đi này, anh thấy ân hận vì không nghe lời khuyên của Smith làm nhiều người liên lụy theo.

Nhiều người trong đoàn bị bệnh, kẻ thì đau răng, kẻ thì nướu lợi chảy máu vì thiếu sinh tố C, người thì đau bụng, tức ngực hoặc bị say nắng. Số thuốc Thịnh mang theo đã chia sẻ cho mấy người bị thương. Một người đang cưỡi ngựa thì bỗng tuột dây cương, rồi lăn xuống đất. Mọi người vực lên mặt người đó xám như tro, mạch rất nhỏ, mắt lờ đờ, không thốt được một tiếng. Có kẻ đang đêm cười sằng sặc vì mê ngủ, mơ thấy những núi bánh nóng hổi, những thùng sữa, thùng mật ong đầy ăm ắp, những suối rượu, những vườn cam vườn táo đầy trái cành nào cành nấy oằn xuống.

Có kẻ trái lại, hét rú lên, mê thấy một bầy chuột sao mà to thế, lại đục bụng mình, xé ruột mình, chúng tranh nhau, cắn nhau chí chóe. Có kẻ khoác rung rức, gào tên người thân, rồi nín, hát lên bản Oh! My Suzannah!

Một buổi sáng thức dậy, được tin một người đau bụng đã chết. Người đó mê man suốt đêm rồi gần sáng bỗng ngồi nhỏm dậy, hộc ra cả lít máu, phều phào " Nước, nước " rồi lịm dần. Họ vội đào một cái huyệt để chôn bạn, không ai còn sức đức đâu mà chất đá, làm tấm bia để đánh dấu nữa. Nghĩ cho cùng làm đánh dấu làm gì bây giờ? lo cho những người còn sống sót đây. Phải đi ngày, trễ một giờ là thần chết bắt thêm được vài mạng nữa. Giờ chỉ còn ba lít nước cho mười bốn người, chỉ nhúng khăn để mút cũng không đủ dùng trong một ngày, mà vẫn chưa thấy Austin ở đâu!

Giữa trưa, một người ngồi phịch xuống đất
- Thôi tôi không đi nữa đâu. Tôi kiệt sức rồi không thể nào tới Austin được đâu. Không sao tìm được Austin đâu. Chết ở đây hay ở cách đây mươi cây số thì cũng vậy … các anh bỏ mặc tôi lại đây … Đừng đào huyệt vô ích..Đi..đi.

Rồi người đó ôm đầu, khóc rung rức. Thịnh thấy vậy cảm thấy nguy cơ vì không ai ỡ để người đó lại, tinh thần của đoàn sẽ xuống rất thấp, sẽ tiêu tan hết, mà trong những cảnh như vậy, mất tinh thần tức là chết. Cả đoàn sẽ chết, phải làm sao chở người đó đi mới được. Anh nói.

- Mọi người giết con ngựa này, lấy máu của nó uống tạm và ăn thịt tươi để lấy lại sức lực.

Max ra gí súng vào tai con ngựa yếu nhất bóp cò, con vật té bịch xuống khoong giãy giụa gì cả. Sau khi làm thịt con ngựa, mọi người uống máu ngựa tuy tanh những cũng giải tỏa được phần nào cơn khát đang xé họng.

Bình thường nhịn ăn có thể được một tháng, nhưng nhịn khát thì chỉ được bốn ngày đoàn đã một tuấn gần như cạn nước mỗi ngày chỉ được nhấp môi một ít. Để trấn an tinh thần mọi người Thịnh nói

- Tôi sẽ yêu cầu các bạn phải gắng sức nhiều hơn nữa, phải ráng chịu cực gấp năm gấp mười lần nữa. Một là chúng ta sẽ chết và trước khi chết sẽ không ân hận vì đã cố hết sức, hai là chúng ta sẽ hành diện nói được rằng ta đã qua được sa mạc, như vậy thì từ nay không có việc gì mà ta không làm được! Mọi người đồng ý chứ?

- Đồng ý.

Sau đó để đi tiếp Thịnh yêu cầu để lại một xe chở những người ốm, một xe để chở lương thực còn bỏ hết những xe còn lại. còn những con ngựa thịt dần mỗi ngày để cho có sức đi tiếp. Mọi người chia xẻ công việc sau đó nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại tiếp tục cuộc hành trình.