Chương 82: Qua dãy Núi Đá (Rocky Moutain)

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 82: Qua dãy Núi Đá (Rocky Moutain)

Chương 82: Qua dãy Núi Đá (Rocky Moutain)

Ba ngày sau họ tới đồn Laramie. Đây cũng như Independence là giao điểm của nhiều con đường mòn, chỗ nghỉ chân của những kẻ lữ hành, di cư từ bốn phương. Đồn năm ở gần bờ sông chung quanh toàn là những kho mênh mông chứa đầy thực phẩm và hàng hóa mọi thứ, xen lẫn với những quán chuyên bán rượu rum và một thứ bia đắng. Quán nào cũng chật ních, sặc mùi mồ hôi, mùi thịt, cá nướng và mủi rượu. Khách vừa uống rượu và đánh bạc trên các bàn gỗ nhơ nhớp bầy la liệt chai rượu, li rượu, cỗ bài cáu bẩn, tiền bạc, súng lục, đồng hồ, nón. Kẻ nào không đánh bài thì hát nghêu ngao vài Oh! My Suzannah hoặc bản Jim Browers.

Tên tôi là Jim Browers
Tôi có một em gái tên là Line
Tôi lên đường đi Califonia
Quê tôi ở xa lắm, quê tôi ở Pine …

Nghe câu cuối cùng, ít ai không rưng rưng nước mắt. Vì người nào trôi nổi tới đây cũng cũng một tâm sự đó cả, quê ở rất xa, xa nhất chắc chắn là Thịnh. Thịnh buồn việc riêng muốn mạo hiểm đi cho biết, nhưng còn những kẻ khách thì đều bị vàng thu hút như đá nam châm thu hút sắt. Họ từ biệt quê hương, gia đình, từ biệt cánh đồng ngôi nhà của họ, từ biệt cô nhân tình Suzannah, hoặc cô em Line của họ, trải qua biết bao nỗi gian nan nguy hiểm trong mấy tháng trời, cả chục lần suýt chết, chết đói, chết khát, chết bệnh tật, chết vì Da đỏ … mới tới được đây, mà đã thấy được gì đâu! Họ mới đi được hai phần ba đường, còn phải leo một dãy núi cao tuyết phủ nữa, phải băng qua một bãi sa mạc mênh mông nữa mà họ chỉ được nghe kể những cảnh rùng rợn, chứ không biết được gì hơn. Họ có đủ chịu những nỗi gian nan đó không? Mười kẻ đi mới có vài kẻ tới nơi! Rồi ở cái miền này không gặp chó sói, rắn đuôi chuông thì gặp trộm cướp còn ghê hơn chó sói! Mà may mắn tới được miền Tây, họ sẽ tìm được vàng không? Hay là các mỏ vàng bị chiếm hết rồi? Vàng!Vàng! Có thật đấy không, hay chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh ngút ngàn ghê gớm. Đoàn xe vừa tới thị trấn Laramie thì một nhân viên trong đồn ra hỏi:

- Trong đoàn có người bệnh dịch tả không? Có thì đoàn phải ra thị trấn liền.

Max đáp

- Dịch tả ư? Không, tuyệt nhiên không.

Đoàn vào thị trấn mua thêm một số đồ bổ sung, hôm sau lại lên đường. Ra khỏi thị trấn, đoàn xe đi vào một cái hẻm ở phía Nam, để vượt dãi núi Đá (Rocky Mountains) Dãy núi này dài cả ngàn cây số, có chỗ cao 6000 mét, chạy song song với bờ biển Thái Bình Dương, y như một vạn lý trường thành thiên nhiên.

Hai bên đường hẻm, núi đá dựng đứng, nóng như thiêu. Lâu lâu mới gặp được một bụi cây mọc bên bờ một cái thác nhỏ, dòng nước thấm vào lòng đất, mất tích y như một con rắn chui vào hang. Một con đại bang bay lượn ở trên không. Một người đưa súng lên bắn trúng, nó rớt xuống khe nủi, không ai nghĩ tới chuyện lượm.

Buổi chiều, họ tới một nơi, nhìn lên cao thấy những cây đeo những trái gì to lớn lạ thường. Một người bảo là một loại bá hương đỏ. Có những cây sống không biết từ bao nhiêu năm, to lớn tới mấy người ôm. Từ các cành thấy có những cuộn gì tròn, dài, thòng xuống đong đưa. Không khí nồng nặc một mùi hôi thôi lạ lùng. Tcato nắm nghía một chút rồi bảo

- Đây là nghĩa địa của người Da đỏ. Trông xa tưởng là những trái cây khổng lồ, thực sự là những cái bao da đấy! Mỗi bao chứa một xác người. Tự họ không chôn cất người chết mà treo lên như vậy.

Mọi người không chịu nổi mùi hôi thối, lên quất ngựa chi nhanh qua nơi đó. Một buổi chiều, một cơn dông thình lình nổi lên, mạnh vô cùng, cành cây cổ thụ mà cũng oằn xuống, mui xe tốc lên. Max la hét, bảo phải cột ngay xe nọ với xe kia, cho ngựa nằm rạp xuống, và núp ở sau mông ngựa dưới gió. Có người chậm chập chưa kịp núp bị gió thổi ngã, lăn trên đường như cục đá. Mui xe rách tung bay, lượn trên trời như cánh chim. Chỉ một lát sau trời đen như mực, mưa đổ xuống như thác suốt đêm.

Hừng đông trời lại quang đãng như thường. Hai chiếc xe bị gió lật đổ, trên năm chiếc mất mui. Bao nhiêu đồ đạc mất gần hết, hại nhất là bột đường và thuốc hút. Mọi người sửa xe qua loa rồi lại đi. Sau hai chặng đường yên ổn, họ tới một con sông nước xanh như lá cây một nhánh của sông Colorado. Sông không rộng, chỉ khoảng năm chục thước, nhưng không có phà, mà chung quanh không có ngôi nhà nào cả. Mọi người chán nản, có kẻ nghi ngờ Alan không biết đường mà cũng hướng dẫn, Alan đáp

- Con sông này có tên là sông Cạn, chắc xe qua được. Bây giờ là mùa đông, các đoàn khác qua được thì tại sao chúng ta lại không qua được?

Một người bảo

- Hay cứ đánh ngựa cho xe qua đại đi xem nào.

Người khác thắc mắc

- Lỡ gặp chỗ sâu thì làm sao?

Thịnh đề nghị, Tcato dùng cung tên bắn lên trời, khi mũi tên cắm xuống chỗ nào tên không nổi lên thì qua được, đây là cách quân Mông Cổ dùng để tìm chỗ cạn vượt sông. Tcato làm theo thấy có chỗ tên không nổi lên mọi người đều đi qua thì chỗ sâu nhất chỉ mấp mé lưng ngựa, mọi người đều phục Thịnh có kiến thức cao. Thế là đoàn người đã vượt qua dãy Núi Đá, đường từ đây dễ đi hơn, ít đá mà nhiều cát và đất, cây cối nhiều hơn. Hai ngày sau họ tới đồn Bridger, đồn này cũng như đồn Larame, cũ kĩ nhưng rộng hơn có những kho rất lớn chứa đủ thứ hàng hóa, nhưng chung quanh ít có quán rượu, vì chính đồn là một quán rượu, khách bốn phương tới đây ít hơn ở Laramie.

Đoàn xe dừng lại để mua các thức ăn, nhất là quần áo vì qua dãy Núi Đá, quần áo của họ móc vào gai, đá, đã rách như xơ mướp. Rời đồn Bridger, người nào cũng hăng hái vì họ đã đi được bốn phần năm con đường qua miền Tây. Khúc hát Oh! My Suzannah! lại vang lên trong đoàn xe. Đi được ba ngày họ tới Thị trấn hồ nước mặn (Salt Lake City) vì ở đây có một hồ nước mặn. Từ hồ nước mặn có hai con đường đi California: Một đường bọc phía Nam hồ nước mặn, một dường đi vòng lên phía Bắc, cả hai đều gặp trên sông Carson. Đường phía Nam ngắn hơn 150 cây số nhưng phải qua sa mạc phèn Alan khuyên đi theo đường đó vì đường phía Bắc dài hơn mà vẫn có một đoạn phải qua sa mạc phèn.

Nhưng khi đoàn ra khỏi bãi đồng cỏ bên bờ Hồ nước mặn, thình lình trông thấy một cảnh hoang vu, nắng cháy, không một ngọn cỏ, trải ra mênh mông bát ngát trước mặt thì một số người đâm nản chí. Đất ở đây là tro lấp lánh và những phiến đá hoa cương nóng bỏng, một màu đen và xám thảm đạm. Chân người, ngựa và bánh xe bị lún, tiến tới thật mệt nhọc. Alan nói

- Đây là Đại sa mạc của Châu Mỹ, sa mạc phèn đây! Trước khi tới California, chúng ta phải gánh chịu thử thách gian nan cuối cùng này nữa.

Mấy người được thuê ở thị trấn Saint Luis tụ tập với nhau xì xầm bàn tán khi Max hoặc Alan cưỡi ngựa tới thì họ lại im bặt. Buổi chiều khi đang đi một người tên Mike tiến lại phía Max và bảo.

- Tôi thay mặt anh em, muốn nói chuyện với anh. Chúng tôi không muốn đi xa hơn được nữa. Chúng tôi mệt rồi, ngựa cũng kiệt sức rồi, chúng tôi không muốn đi qua sa mạc này, sẽ gửi xương ở đây thôi. Chúng tôi muốn nhận tiền rồi quay về.

Max suy nghĩ một chút, rồi cho đoàn xe dừng lại vào báo cáo cho Thịnh. Thịnh đi ra gặp mấy người đó và nói.

- Tôi biết các anh đã đi đến đây là vất vả rồi, từ hôm nay những ai đi tiếp tôi sẽ trả gấp đôi. Còn những ai muốn quay lại thì tôi sẽ thanh toán luôn.

Nghe vậy một số người do dự, tuy nhiên Mike nói.
- Tiền chúng tôi cũng thích, nhưng phải có mạng mới hưởng được. Đi tiếp là mất mạng chúng tôi muốn quay về.

Sau một hồi bàn bạc Mike và chín người nữa quay về, còn mười người ở lại đoàn Thịnh cho chia một số xe thực phẩm để họ quay về còn lại sáu xe ngựa và hai mươi người tiếp tục lên đường.