Chương 81: Cảnh Thịnh tới Newyork

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 81: Cảnh Thịnh tới Newyork

Chương 81: Cảnh Thịnh tới Newyork

Smith đang ngồi hút xì gà vừa xem báo cáo kết quả kinh doanh tháng qua. Hắn rất hài lòng báo cáo kinh doanh ở cùng California, hai năm qua hắn cũng đã được chia hai tấn vàng. Sáu tháng nay thông tin ở California không biết từ đâu đã lộ ra mặc dù đại tá Manamara đã tìm hết sức bưng bít, dân tứ xứ đổ về California rất hỗn loạn. Cũng may lực lượng quân hơn 5000 người lính đánh thuê đã giữ được an ninh hơn một trăm héc ta đất không bị dân nhảy vào đào xới tìm vàng.

Theo như kế hoạch ban đầu của Thịnh khi bị lộ thông tin thì hắn đầu tư thêm dịch vụ cung cấp lương thực, thực phẩm phục vụ cho hàng vạn người đến đào vàng và thu nhập thậm chí còn tốt hơn khai thác vàng. Những người dân đào vàng thanh toán tiền mua lương thực, thực phẩm, dụng cụ đào vàng … đều bằng vàng. Với đà này chắc năm năm nữa hắn trở thành giầu nhất nước Mỹ, đang mơ màng suy nghĩ thì có thư ký lên báo có người Đại Việt muốn gặp. Nghĩ chắc Công Trứ cử người đến tìm mình có việc hắn vội cho vào, khi thấy bóng người đó hắn thực sự ngạc nhiên.

- Ông trời của tôi, ngài sang Newyork lúc nào mà không báo trước. Thấy báo ngài về Đại Việt hơn một năm không gặp thấy ngày khác trước, rắn rỏi hơn nhiều.

Người đó là Thịnh, anh đã trở về sau một năm đi du lịch Châu Âu cho bớt nỗi buồn, sau đó anh quyết định bí mật sang Mỹ để thăm dò tình hình trước khi quyết định phát triển kinh doanh của Đại Việt ở Mỹ, một quốc gia giai đoạn này mởi đang bắt đầu phát triển. Anh quyết định đi đường bộ từ Newyork tới miền Tây đi xuyên qua nước Mỹ để đánh giá thực trạng nước Mỹ lúc này, cũng như thỏa máu phượt của kiếp trước. Hình ảnh chàng cao bồi súng lục bên hông phi ngựa trên cánh đồng cỏ đã làm bao thanh niên kiếp trước của Thịnh say mê. Sau khi nghe ý định của Thịnh muốn Smith tìm giúp người hướng đạo để đi California bằng đường bộ Smith can ngăn.

- Bệ hạ không đi được đâu, đi ngang qua nước Mỹ mười người đến nơi còn bốn người. Nhiều nguy hiểm lắm đụng độ thổ dân da đỏ, các toán cướp phải băng qua sa mạc, rồi rắn độc, dịch bệnh nói chung là ngài lên đi đường thủy như đợt trước Công Trứ đã đi. Để mai tôi thu xếp tàu cho đức vua, ngài cứ ở đây chơi vài ngày rồi lên đường.

Tuy nhiên Thịnh cương quyết muốn đi đường bộ, thấy vậy Smith đành hẹn ba ngày nữa để hắn tìm người dẫn đường và người hộ tống cho Thịnh. Thịnh cám ơn và từ chối tiệc chiêu đãi của Smith, anh về khách sạn lấy phòng, sau đó nhờ lễ tân chỉ chỗ cho anh một cửa hiệu may. Buổi chiều anh mang mẫu quần qua đó nhờ chủ tiệm may lấy vải bạt lều may theo mẫu này, chủ tiệm may ngạc nhiên vì lại chọn loại vải dầy may sẽ rất khó và lâu, tuy nhiên khi Thịnh trả giá gấp ba thì hắn đồng ý và hẹn hai ngày quay lại lấy.

Về phòng, Thịnh chuẩn bị nghỉ ngơi buổi tối ngồi thiền đến nửa đêm rồi đi ngủ. Thời gian vừa qua anh đi du lịch khoảng nửa năm thì vết thương trong lòng cũng giảm bớt, anh nhớ sư phụ nói thường xuyên tập Thiền sẽ làm giảm những tạp niệm giúp mình bình tâm hơn, qua Thiền anh đã dần minh ngộ được nhiều điều anh hiểu sứ mệnh của mình là giúp Đại Việt trở thành cường quốc, tình yêu với Linda là một kỷ niệm đẹp cần giữ gìn nó giờ có đau thương cũng chẳng giúp được gì. Nhờ đó tâm cảnh thay đổi " Nhân họa đắc phúc " võ công cũng tăng lên đến cấp luyện khí đỉnh phong hai môn võ trấn môn và khinh công và ám khí tiến bộ vượt bậc. Ba ngày sau đúng hẹn Thịnh quay trở lại, thấy Smith chờ sẵn ở ngoài với một nhóm người. Smith chỉ một người da đỏ, đây là Tcato hắn rất giỏi sinh tồn ở dã ngoại, tay súng thiện xạ là thủ hạ tin cẩn của Smith, Smith chỉ Thịnh nói.

- Đây là ông chủ của ta ngươi đi theo hộ tống ông chủ đến trang trại của chúng ta ở cùng Sacramento.

Ngoài ra còn mười người cũng là thủ hạ của Smith cũng đi theo hộ tống. Smith đã liên lạc với một người hướng đạo quen biết tên Alan, hiện tại Alan đang đi trước đến Saint Louis chuẩn bị và tuyển thêm người để hộ tống Thịnh. Tcato dẫn Thịnh đến đó gặp Alan.

Một ngày tại thị trấn Saint Louis đầu con sông Mississipi, tại con đường băng qua miền Tây Mỹ. Một nhóm mươi người Anh quây quần trong một quán rượu, cột vào vách bằng cây, trần thấp mà ám khói, không khí nồng nặc mùi cá nướng và mùi rượu. Cuối phòng là một cái quầy; trước quầy kê năm sáu cái bàn, mặt bàn nào cũng có một cỗ bài, mấy li rượu và mấy khẩu súng colt. Khói thuốc và khói bếp tỏa ra mịt mù. Tiếng chửi thề, vỗ đùi, la hét vang lên từng chặp, không thể nói chuyện được với nhau, bọn người Anh phải khiêng một cái bàn lớn ra ngoài đường, trước cửa quán, rồi một người to lớn, vạm vỡ nhảy phóc lên mặt bàn. Gã chừng ba mươi năm tuổi, cao, râu ria xồm xoàm, long mày rậm, mắt xanh lơ, mũi như mỏ diều hâu, đầu đội một chiếc nón da vành rộng, hai bên vén lên, mình bận một chiếc sơ mi xanh và một chiếc quần nỉ chẽn, bó sát lấy đùi, dây lưng da rộng non gang tay, một bên đeo một khẩu súng colt Đại Việt. Gã đưa mắt ngó chung quanh la lớn.

- Có ai muốn qua Miền Tây với chúng tôi không?

Một đám người ở bến tàu chạy lên, bu chung quanh chiếc bàn. Gã tự giới thiệu bằng tiếng Anh – Tôi là Max. Bọn chúng tôi trên mười người muốn tìm mấy tay súng giỏi hộ tống đoàn xe đến thị trấn Sacramento miền Tây, có một người dẫn đường rồi: Chú Alan đây- gã trỏ vào một người cao lêu nghêu gầy, gân guốc, da sạn nắng, đi một đôi ủng cao tới đầu gối, và đeo một khẩu súng trường, họng súng lết mặt đất

- Anh ấy người từng trải, phong trần, đi khắp nơi, mấy lần đụng đầu với tụi Da Đỏ. Nào ai muốn nhập bọn với chúng tôi thì đưa tay lên, tiền công một trăm đô la một ngày, được bao ăn uống.

Mấy chục mấy cánh tay đưa lên, Max ung dung đếm rồi bảo.
- Bạn nào bắn trúng cái cây thông nhỏ cách đây hai trăm mét phía kia thì chúng tôi nhận.

Sau khi bắn thử hai mươi người được nhận, Alan ghi tên hẹn ngày mai đến quán rượu tập trung. Đến trưa thì Thịnh được Tcato tới thị trấn Saint Louis gặp Alan, sau đó họ đi mua thực phẩm: bột dầu, bánh khô, cá, thịt, rượu, thuốc hút … người hướng đạo khuyên mua một mớ hàng hóa xấu như vải lòe loẹt, chuỗi hột thủy tinh, kèn harmonica để đổi lấy lương thực của người Da Đỏ gặp trên đường.

Sáng hôm sau mọi người tập trung ở quán rượu như đã hẹn và lên đường, với mười chiếc xe ngựa. Xe ngựa bốn bánh bằng gỗ, hai bánh sau lớn, hai bánh trước nhỏ, không có thùng, mui bằng vải dầy hoặc bằng da căng trên những cái sườn hình bán nguyệt bằng sắt. Ngựa vừa để kéo xe vừa để cưỡi. Ở đầu và cuối đoàn là những người lực lưỡng nhất, mỗi người đeo hai khẩu súng colt. Bốn người thiện xạ cưỡi ngựa đi đi lại lại canh phòng ở hai bên. Thịnh cưỡi ngựa đi phía trước đoàn xe anh mặc quần kiểu mới vải dày nếu người hiện đại sẽ phát hiện đó là kiểu quần Jean với súng colt dắt hai bên hông rất oai vệ, Tcato đi bên cạnh để bảo vệ. Mọi người biết Thịnh là người chủ của đoàn xe nên đối với anh rất cung kính. Thịnh giao cho Max chỉ huy đoàn vì Max là anh họ Alan cũng đã đi miền Tây, Max có tố chất người chỉ huy

Đoàn xe ra khỏi thành Saint Louis như một con rắn khổng lồ dài hơn nửa cây số bò trên mặt đất. Mặt trời vừa ló thì có tiếng harmonica từ một chiếc xe phát ra và khúc hát Oh!My Suzannah! Vang lên trên cánh đồng vắng:

Nín đi em Suzannah
Để anh đi Califonia
Anh sẽ đào núi
Anh sẽ tát sông
Ở Califonia
Hỡi em Suzannah
Ráng chờ anh một hai năm
Anh sẽ trở về
Vàng sẽ đầy một túi
Anh sẽ cất nhà
Cho em, en Suzannah

Khúc hát đó là của người tìm vàng, không rõ ai đặt ra, truyền bá rất mau, giọng thổn thức, nghẹn ngào, cuối cùng kéo dài ra, rất buồn.




Hết dãn cách nên phải đi làm ít thời gian để viết nên đợt này chương sẽ ra chậm hơn mong mọi người thông cảm.