Chương 75: Trước trận đánh lớn.

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 75: Trước trận đánh lớn.

Chương 75: Trước trận đánh lớn.

Quân Pháp có khoảng 69.000 người, gồm 48.000 bộ binh, 14.000 kỵ binh, và 7.000 pháo binh, cùng 250 khẩu pháo trong đó có 50 khẩu kiểu mới. Tất cả binh sĩ của Napoléon lúc đó đều là các cựu binh lão luyện từng tham chiến cùng ông ít nhất là một chiến dịch trước đây, và nay họ đều tự nguyện trở về dưới trướng ông. Lực lượng quân kỵ binh của Napoléon rất đông đảo và mạnh mẽ, gồm 14 trung đoàn Thiết Kỵ binh và bảy trung đoàn kỵ binh đánh giáo. Do đó, đoàn binh mà Napoléon dẫn đầu trong trận chiến Waterloo trở thành một trong những đội quân tinh nhuệ nhất trong suốt cuộc đời võ nghiệp của ông. Quân Liên minh lúc đó không có binh sĩ giáp nặng và Wellington cũng chỉ có một ít kỵ binh đánh giáo.

Wellington tự nhận về lực lượng của mình là "tệ hại, yếu đuối, trang bị kém và ban chỉ huy rất thiếu kinh nghiệm". Ông có trong tay 67.000 quân, gồm 50.000 bộ binh, 11.000 kỵ binh và 6.000 pháo binh, với 150 khẩu pháo. 25.000 binh sĩ trong lực lượng của ông là người Anh và 6.000 thuộc Quân đoàn Đức của Nhà vua (một đội quân Anh mà thành phần gồm những người Đức lưu vong). Ngoài ra thì 17.000 binh sĩ là từ Hà Lan và Bỉ, 5.000 quân Đại Việt. Lúc này Đô Đốc Long mang năm nghìn quân đã đến nơi, nhìn thấy Thịnh Đô đốc Long vội quỳ xuống.

- Thần đến trễ xin hoàng thượng trách tội.

Thịnh đỡ lên hỏi thăm quân tình mới biết để kịp cho quân tới Châu Âu từ hai tháng trước Đô đốc Long đã tuyển chọn quân tinh nhuệ và cho quân tới đồn trú ở Singapore đợi lệnh, không kịp đón Tết Nguyên Đán. Sau đó nhận lệnh đi ngay, tới London nhận được khẩu dụ lên Đô đốc Long thúc quân đi gấp khi tới Bỉ để đi nhanh lên ra lệnh bộ binh cùng quân trang đi trước còn lương thực và pháo binh còn đang ở phía sau. Lúc này quân Đô đốc Long có năm nghìn quân trang bị tiểu liên Sten, mười khẩu súng cối 120 ly, 20 súng máy và mấy trăm đạn phản lực Kachiusa.

Arthur Wellington đã chọn phía nam ngôi làng Waterloo để làm nơi quyết chiến. Quân Anh đóng ở phía bắc chiến trường, đối diện với họ là quân Pháp do Napoléon chỉ huy. Vốn là một nhà quân sự tài năng, Wellington hiểu rằng, với đội quân thiếu kinh nghiệm chiến đấu mà ông đang nắm trong tay, đối đầu trực diện với Napoléon là tự sát. Vì thế, Wellington đã chọn biện pháp phòng thủ và chiến trường Waterloo là một địa điểm rất phù hợp với ý đồ này.

Waterloo là một vị trí phòng thủ vững chãi. Nó bao gồm một dãy đồi chạy theo hướng đông-tây, vuông góc và bị cắt làm hai bởi tuyến đường chính dẫn tới Brussels. Dọc theo phần đỉnh của dãy đồi là con đường mòn Ohain. Gần giao lộ với con đường Brussels là một cây du, cũng là vị trí trung tâm của Wellington và là nơi ông đóng tại đó để chỉ huy trong gần cả ngày. Arthur Wellington dàn quân bộ binh ngay phía sau đỉnh dãy đồi, theo đường Ohain. Dùng sườn dốc ngược, như cách mà ông đã từng làm trước đây, Arthur Wellington che giấu được quân lực của mình để tránh pháo binh. Chiều dài của chiến trường cũng là khá ngắn, chỉ khoảng 4 Ki lo mét. Điều này giúp Arthur Wellington có thể bố trí quân lực một cách có chiều sâu, và ông đã thực hiện như vậy với cánh phải và trung tâm, hướng về làng Braine-l'Alleud. Ở cánh trái thì ông bố trí mỏng hơn, với hy vọng quân Phổ sẽ đến trợ chiến kịp thời.

Phía trước đỉnh đồi, có ba vị trí có thể gia cố để phòng thủ. Một ở xa phía cánh phải là lâu đài, khu vườn và thái ấp Hougoumont, phía cực trái là làng nhỏ Papelotte, ở phía tây đường chính, và phía trước phần còn lại của lực lượng của Wellington, là nông trang và thái ấp La Haye Sainte. Với các vị trí như vậy thì đội quân tấn công vào sẽ gặp nhiều khó khăn. Nếu muốn chọc sườn vào bên phải sẽ phải chạm trán với cứ điểm Hougoumont, nếu muốn đánh vào bên phải của khu trung tâm sẽ phải di chuyển giữa hai làn đạn từ Hougoumont và La Haye Sainte. Tấn công vào bên trái của khu trung tâm sẽ phải chịu sự tấn công từ La Haye Sainte và mỏ cát liên hợp với nó, còn nếu muốn thọc sườn từ cánh trái thì sẽ phải chiến đấu trên những đường phố và hàng rào của Papelotte, và một số mảnh đất rất ướt. Lúc này Arthur Wellington đang tổ chức cuộc họp với các tướng lĩnh liên minh quân sự và thông báo tướng Phổ Blücher đã cho người liên lạc sẽ tìm cách cắt đuôi quân Pháp đuổi theo và đánh úp vào vào hậu quân địch, ông chỉ vào ba vị trí phòng thủ trên bản đồ và nói.

- Ba vị trí này rất quan trọng, nó sẽ quyết định cục diện của trận quyết đấu này. Nếu chúng ta có thể giữ vững thì nó như cái đinh cắm trước thế trận tiến công của quân Pháp, quân Pháp phải phân tán lực lượng lúc đó quân chủ lực của ta có cơ hội ngăn chặn quân chủ lực của Napoleon trong lúc chờ quân Phổ tới. Tuy nhiên đây cũng là nơi đứng mũi chịu sào các cuộc tấn công của Napoleon nên cũng rất khó khăn, Napoleon sẽ dùng toàn lực để nhỏ ba cái đinh này. Ta đề nghị với chiến thắng lần trước quân Đại Việt giữ vị trí thái ấp Hougoumont bên phải, quân Anh sẽ giữ vị trí trung tâm thái ấp La Haye Sainte, liên quân Bỉ và Hà Lan giữ vị trí bên trái làng nhỏ Papelotte.

Thịnh đề nghị

- Ta có một đề nghị, ta đã xem xét qua địa thế những vị trí này cũng chỉ có thể đóng tối đa năm nghìn quân phòng thủ. Hiện tại quân Đại Việy mới bổ sung thêm năm nghìn quân, quân Đại Việt sẽ nhận đóng quân ở hai khu vực Hougoumont và La Haye Sainte, để chi sẻ một phần lực lượng của Napoleon tạo cơ hội cho quân chủ lực liên quân đánh thắng quân Pháp.

Thịnh vừa dứt lời đại tá Voller đại diện quân Phổ tới để họp dè bỉu.

- Ngài tưởng thắng được một trận đã cho rằng mình là giỏi à. Lần này đối mặt với tướng Napoleon chứ không phải viên tùy tướng Ney của hắn. Napoleon có pháo kiểu mới bắn xa và uy lực. Một vạn quân của ngài cầm cự được ba tiếng ta đã cho là giỏi nếu bị mất trận địa quá sớm có thể xoay đổi cục diện quân Anh có thể thất bại trước khi chúng ta tới.

Lúc này Voller rất khó chịu, quân Phổ mới giao chiến trận đầu tiên đã thua trận mất mấy vạn quân, y đổ lỗi cho pháo binh và súng trường kiểu mới của Pháp. Trong lúc đó quân đội Đại Việt có năm nghìn quân lại có thể cầm cự năm vạn quân Pháp và tiêu diệt một phần ba binh lực địch. Lúc này Arthur Wellington đang cho loan tin trong quân đội để khích lệ ba quân trước trận đánh quyết định.

Thịnh nói
- Ta tin tưởng vào lực lượng quân đội Đại Việt, chúng tôi sẽ cố gắng cầm chân ít nhất năm tiếng đồng hồ để liên quân chiến thắng dù có phải hy sinh đến người lính cuối cùng.

Tướng Arthur Wellington dàn hòa.
- Chúng ta đến đây phải đoàn kết để đánh địch, nếu bệ hạ đã có đề nghị thế thần chấp thuận, cứđiểm còn lại sẽ do quân đội Anh trấn giữ. Thần sẽ cho quân hỗ trợ nến quân Đại Việt gặp khó khăn.

Mọi người thống nhất kế hoạch rồi giải tán để về bố trí quân đội, Thịnh họp các tướng giao Đô đốc Công Trứ chỉ huy chịu trách nhiệm bố phòng tại hai cứ điểm chiến lược, Công Trứ lĩnh mệnh rồi cùng Đô Đốc Long dẫn quân đi bố phòng.

Vừa lúc nãy Công Trứ đã gặp một số sĩ quan Anh là bạn học cũ ở học viện quân sự Anh, hồi còn đi học bọn họ không bắt chuyện với Công Trứ vì họ nghĩ người này đến từ một xứ sở lạc hậu không cùng đẳng cấp với họ, nhưng bây giờ thái độ thay đổi hẳn họ rất hồ hởi giới thiệu với mọi người trước là bạn học với Công Trứ. Với sự tuyên truyền của Arthur Wellington trận chiến ở Quatre Bras đang được nhiều người biết tới, Công Trứ đang nổi lên như một chiến tướng giỏi họ muốn được thơm lây từ danh tiếng này của Công Trứ. Anh hiểu một điều là chỉ có thắng những trận đánh lớn thì mới có thể nổi danh được những người khác kính trọng.
Sau khi quan sát trận địa Công Trứ nói với Đô Đốc Long

- Trong hai cứ điểm thì thái ấp Hougoumont là một khu nhà kiểu đồng quê to lớn và được xây cất cẩn thận, được che giấu dưới cây cối. Khu nhà hướng về phía bắc dọc một đường mòn trũng bị che phủ mà có thể tiếp tế được khu này dễ thủ khó công Tướng quân đi đường xa mệt mỏi, quân chưa quen khí hậu nên đóng quân ở đó.
Ta sẽ bố trí quân ở cứ điểm còn lại.

Đô đốc Long đồng ý và dẫn quân đi bố trí phòng ngự, Công Trứ dẫn quân đi bố trí hai cứ điểm còn lại. Do hai vị trí còn lại không có nhiều vật cản thuận lợi để bố trí phòng thủ lên Công Trứ cho quân trổ một số tường, gia cố thêm bao cát để làm lô cốt tạm thời và đào thêm hào cũng như bố trí địa lôi để gia cố trận địa.