Chương 30: Mắt Trái Năng Lực

Tàn Thiên

Chương 30: Mắt Trái Năng Lực

"Thiên Tôn viên mãn, có thiên phú rất tốt về Huyết Sát cùng Tử Vong chi đạo, rất đáng gờm." Nhìn thấy Lăng Tuyền dung hợp thành công hai loại sức mạnh Thiên Y không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt.

Đối vói Huyết Sát Chi Đạo cách tu luyện Thiên Y còn có thể giúp nàng một hai, còn Tử Vong Đạo thì có lẽ thôi, dù sao những thứ liên quan tới Tử Vong cùng Sinh Mệnh đều là do tự thân lĩnh ngộ mới được, hắn cũng không thể dạy nàng cái gì.

Một lần nữa tỉnh lại, đau đớn cũng vì đấy mà biến mất, Lăng Tuyền lạnh lùng nhìn lấy Thiên Y nói: "Còn có cái gì thì tới luôn đi." Giọng nói của nàng vẫn là như vậy lạnh lùng, tựa hồ đau đớn đối với nàng mà nói chẳng hề có nghĩ lý gì.

"Không cần, đi thôi." Thiên Y lắc đầu thờ ơ nói, thân hình khẽ động, hắn và Lăng Tuyền theo đó biến mất, một lần nữa đã là xuất hiện tại Nguyệt Vô Song phía trên.

"Hả, đi nhầm chỗ sao?" Đi tới nơi sau, Thiên Y nhìn xung quanh một vòng rồi nghi ngờ nỉ non.

Chỉ thấy chỗ hắn và con kia khôi lỗi chiến đấu giờ nhưng đã tụ tập rất nhiều người, khoảng chừng hơn trăm người đang phi hành tụ tập một chỗ tầm đó.

Mà phía dưới cũng đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều đang hấp thu lấy Huyết Xá Ngọc, một bên Nguyệt Vô Song cũng còn đang hấp thu Huyết Xá Thủy.

Thiên Y hai người vừa xuất hiện lúc đã hấp dẫn tới ánh mắt của vài người, mà khi thấy bên cạnh hắn là Lăng Tuyền lúc không khỏi giật mình.

"Lăng Tuyền của Thái Huyền Môn." Thấy người tới là Lăng Tuyền mấy người đôi mắt không khỏi hiện lên một tia ngóng trong.

Lăng Tuyền nhưng là đương thời đệ nhất mỹ nữ của Cửu Hà Đại Lục, dù là Nguyệt Vô Song cũng có chút thua kém về nhan sắc của nàng, cộng thêm thiên phú tuyệt luân nhưng là được rất nhiều người ái mộ.

Có vài người vốn muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng mà khi thấy nàng cái kia lạnh hơn cả vạn năm Huyền Băng ánh mắt thì lập tức dừng lại, thầm than một tiếng làm sao lại biến thành lạnh như vậy rồi, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn thay đổi, tựa như một cái Nữ Tu La vậy.

Chỉ là người khác không dám lên nhưng lại có người dám, chỉ thấy một nam tử khuôn mặt thanh tú, dáng người kỳ tu, hắn nhàn nhạt đi tới bên cạnh Lăng Tuyền rồi nói: "Lăng Tuyền tiểu tư, chúng ta lại gặp mặt."

Lăng Tuyền vốn nghe thấy có người nhìn mình rồi gọi Lăng Tuyền còn tưởng họ nhận nhầm, nhưng khi thấy nam tử trước mặt đi tới cũng gọi mình là Lăng Tuyền thì không khỏi nao nao, với trí thông minh như nàng sẽ lập tức biết nàng kiếp trước là ai.

Mặc dù nói Thiên Y đã phong ấn đi đại bộ phận ký ức của nàng, chỉ để lại những kiến thức cần nhớ nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phong ấn đi trí khôn của nàng, hắn chỉ là cải tạo Nhân Thể thành Thi Khôi mà thôi, còn lại chức năng khác vẫn là như vậy.

Có thể nói nàng bây giờ tuy là Thi Khôi nhưng vẫn có sinh mệnh cùng cuộc sống của mình, mà Thiên Y cũng sẽ không can thiệp vào suy nghĩ hay cuộc sống của mình, hắn cần chỉ là khi hắn cần nàng ra tay, cùng với không được phản bội mà thôi.

"Thanh Đà Thái Tử Lý Trần Vân của Thanh Đà Quốc." Nhìn thấy nam tử trước mắt mấy người cũng không ngoài ý muốn, dù sao bọn họ có thể tới được đây nhưng là nhờ vào nam tử trước mắt.

"Ta không phải Lăng Tuyền." Lăng Tuyền nhìn lấy nam tử trước mắt lạnh lùng nói. Nàng tuy rằng có thể suy đoán đời trước mình là Lăng Tuyền nhưng không có nghĩa nàng sẽ dùng cái tên này, dù sao nàng bây giờ chỉ là một cái kẻ mất trí nhớ mà thôi.

Lý Trần Vân vốn tiến đến bắt chuyện nhưng nghe nàng nói khóe miệng không khỏi giật giật, hắn tuy rằng có chút dại gái nhưng cũng không ngu, tại trước cũng đã gặp qua Lăng Tuyền vài lần nên cũng hiểu hiểu cái gì đó.

Bây giờ cái này nữ tử tuy rằng dài tới giống như Lăng Tuyền nhưng lại không hề có cái kia phiêu miểu như Tiên Nữ giống như Lăng Tuyền, nhìn thế nào đều giống một cái Nữ tu la, huyết sát chi khí cùng tử vong khí tức lan tràn khiến hắn mười phần kiêng dè.

Cho dù Lăng Tuyền có thay đổi cũng sẽ không thay đổi nhanh như vậy đi, dù sao phía trước đi vào đây bọn họ cũng đã gặp nhau một lần, bây giờ còn chưa tới nửa ngày đã thay đổi như vậy thì ai tin nàng là Lăng Tuyền.

"Là tại hạ nhận nhầm." Lý Trần Vân nhìn lấy Lăng Tuyền gật đầu, sau đó hắn nói tiếp: "Vậy không biết vị cô nương tên là gì, cô nương bề ngoài nhưng rất giống một người quen của tại hạ." Đây là cái vấn đề hắn và xung quanh đám người nghi hoặc nhất.

Không lẽ Lăng Tuyền có song sinh tỷ muội? đích thật là có khả năng nha.

"Tàn Nguyệt." Lăng Tuyền không suy nghĩ tùy tiện nói ra một cái tên.

"Ầm ầm." Liền tại Lý Trần Vân định nói cái gì lúc phía dưới Huyết Xá Thủy bỗng nhiên nổi lên từng làn sóng, tiếp đó chỉ thấy một bàn tay toát qua kim quang vạn trượng xông phá từ Huyết Xá Thủy bên dưới mà lên.

Nhìn lấy bàn tay kia lúc Thiên Y đôi mắt cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn, hắn tay phải nắm lấy vai Lăng Tuyền, không bây là Tàn Nguyệt ném lên thiên không, thân hình vì đó chớp động, một lần nữa đã xuất hiện tại bên cạnh Nguyệt Vô Song rồi kéo nàng rời đi lên thật xa.

"Phốc." Bàn tay kim quang kia xuất hiện lúc Huyết Xá Thủy như bị cái gì đó thức tỉnh, liên miên không dứt huyết sát cùng tử vong chi khí tràn ngập vung vãi không gian, tất cả những người còn đang hấp thu Huyết Xá Thủy lập tức bị ăn mòn đi sinh mệnh, thân thể cũng vì đó chìm vào Huyết Xá Thủy bên trong.

"Mở." Rất nhiều tiếng hống vang lên, còn sót lại không tới trăm người nhất thời tề hống triệu hồi ra Chiến Cung, theo đó thiên không từng viên giống như Tinh Thần tỏa sáng lấp lánh cả không gian.

Mặc dù nói thắp sáng một vòng Chiến Cung cũng không phải là cái gì đáng chú ý sự tình, nhưng mà tại đây nhưng là tụ tập tất cả thiên kiêu của Nam Vực, rất nhiều người tương lai có khả năng thắp sáng được vòng Chiến Cung tiếp theo, chính vì thế khi nhìn đám người này lấy ra Chiến Cung lúc Thiên Y vẫn có chút nao nao.

Phải biết vào thời đại trước của hắn tuy rằng Thiên Kiêu nhiều như cẩu, nhưng tại cái nhỏ bé đại lục này mà nói, có thể sản sinh ra nhiều như vậy tu sĩ còn tại Địa Tôn cùng Thiên Tôn tầm đó đã có thể thắp sáng một vòng Chiến Cung thì cũng là một điều đáng suy nghĩ.

"Thật đáng ngống trong một thời đại đây, chỉ là cái này thời đại sẽ vì ta mà điêu tàn hay là vì ta mà sáng chói đây?" Thiên Y cười nhạt suy nghĩ, tay phải dùng sức ném Nguyệt Vô Song lên thật cao dữ một khoảng cách thật dài với hắn.

"Phốc." Không có phản kháng, cũng không có một tiếng kêu thảm, gần một trăm vị tu sĩ cứ như vậy dễ dàng bị bàn tay tràn ngập kim quang kia hút đi sinh mệnh rồi ngã xuống.

Mà cái kia bàn tay nhưng là không hề dừng lại, nó vẫn cứ như vậy lao tới Thiên Y, khí thế vẫn như vậy trấn áp Bát Hoang, đồ sát Chư Thần.

"Vốn không muốn gây sự với các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã không biết điều vậy thì không cần thiết phải nhường nhịn nữa." Thiên Y đôi mắt sát ý phun trào, từ khi vào đây hắn đã cảm nhận được bên trong Huyết Xá Thủy có ba tồn tại, chẳng qua hắn nhưng lại không quan tâm mấy tên đó đang ẩn nấp hay đang làm cái gì, cho nên hắn mới để cho Nguyệt Vô Song đi xuống hấp thu.

Chỉ là hắn không đi gây sự nhưng lại có người muốn gây sự, đã thế thì hắn cũng không cần nương tay.

"Cũng được, mặc dù với sức mạnh bây giờ không thể đánh thắng ngươi, nhưng nếu là con mắt này xuất hiện đây?." Thiên Y mắt trái theo đó hiện lên chín cái chấm tròn, mỗi một chấm tròn đều có hình dáng của vầng trăng khuyết.

Khi con mắt này xuất hiện lúc một cỗ âm tà mà còn đáng sợ hơn cả huyết sát cùng tử vong chi khí hiện ra, cái này cỗ âm tà tựa hồ có thể ma hóa chúng sinh, khiến cho Thượng Thiên vì đó mà sợ hãi.

Hắc ám, cả không gian đang ban ngày bỗng nhiên chuyển thành ban đêm.

Tà áo phi dương, thanh phong phấp phới thổi bay cuồng loạn tóc dài của Thiên Y, hắn giờ khắc này đứng đấy nhưng lại khiến người sinh ra ảo giác như hắn không hề đứng đấy, sự hiện diện của hắn giống là như là ở mọi nơi trong bóng tối, chỉ cần nơi nào có hắc ám là nơi đó có sự hiện diện của hắn!

Xa xa các Thiên Y tới nghàn trượng còn sống sót Nguyệt Vô Song cùng Tàn Nguyệt đôi mắt co rút, thân thể không thể kiềm chế được run rẩy, các nàng chưa từng cảm giác sợ hãi như bây giờ, cái kia sợ hãi như là bắt nguồn từ nơi sâu nhất trong linh hồn.

Cái kia bóng lưng giống như Ma Chú làm thức dậy bản năng sợ hãi của các nàng, dù có ngăn cản như thế nào thì cũng không thể ngăn cản được cảm giác đó.

Thiên Y giờ khắc này giống như là khởi nguồn của hắc ám sợ hãi và bóng tối vực sâu trên đời này!

Trên đời này không ai không thể sợ, không ai có thể phản kháng!

Khi Thiên Y mắt trái hiện ra lúc, cái kia bàn tay khẽ rung động như đang sợ hãi, chẳng qua nó vẫn không dừng lại mà ra tay càng mạnh, càng sát phạt hơn.

"Hạ Âm." Thiên Y tay phải khẽ dơ ra, một luồng vô hình sức mạnh từ lòng bàn tay hắn tràn ra, tiếp đó chỉ thấy cái kia bàn tay nhưng là không hiểu sao phát ra từng tiếng nứt rồi nhẹ nàng mà bị chấn thành bột mịn.

Không những thứ, vạn vật tại xung quanh Thiên Y năm trăm trượng đều không hiểu sao bị chấn thành bụi bặm, cả không gian, thời gian, không khí, chỉ cần tại Thiên Y năm trăm trượng là bị chấn vỡ.

Thiên Y đón đỡ một chưởng sau, hắn thu tay về phi thân xuống dưới.

Liền tại hắn vừa hạ xuống bên dưới Huyết Xá Thủy lúc nghe "phốc" một tiếng vang lên, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên bị một thanh kiếm đâm rách.

Một kiếm này nhanh, quỷ dị tới không ai có thể bắt được quý tích, nó xảo quyệt như có thể ám sát hết thảy, bén nhọn nhưng có thể đồ sát Thiên Hoang.

Thiên Y cũng không ngoài ý muốn, mắt trái quang mang chợt lóe, lập tức có một cái vô hình vòng tròn bao phủ lấy hắn.

"Keng." Một tiếng vang lên, thanh kiếm kia khi sắp đâm xuyên đầu lâu của Thiên Y lúc nó bị một cỗ vô hình chấn về.

"Vô dụng thôi, Hạ Âm nhưng có thể phản chấn tất cả mọi thứ, trên đời này không gì có thể ngăn cản được nó." Thiên Y đôi mắt hiện lên một tia châm chọc rồi nhàn nhạt nói.

Hạ Âm là một loại sóng âm công kích, một khi vận dụng nó có thể vô hình công kích tới đối phương, cho dù đối thủ có một bức tường làm bằng ức vạn năm Huyền Thiết hay gì đó chắn trước mặt thì nó cũng có thể chấn động lên ức vạn năm Huyền Thiết rồi xuyên qua công kích tới kẻ thù.

Có thể nói, Hạ Âm có thể xuyên phá vật chất,(đất, đá…) chất rắn,(nước…)khí,(không khí) thậm chí nếu dùng với tần suất cao mà nói Thiên Y có thể chấn vỡ không gian cùng thời gian.

Hơn nữa loại này công kích nhưng có thể công kích tới cực kỳ xa, Thiên Y nhớ đâu năm đó khi đôi mắt này thức tỉnh lúc hắn còn chưa kiểm soát được nó thì từng vô tình chấn nát một mảnh đại lục còn lớn hơn cả Cửu Hà Đại Lục.

Mà Thiên Y cho tới bây giờ tuy rằng chỉ mới kiểm soát được một phần sức mạnh của đôi mắt này, hắn chiêu này Hạ Âm cũng chỉ có thể điều khiển phạm vi công kích mà không thể điều khiển mục tiêu công kích.

Cái này cũng giống như Thiên Y bây giờ một khi công kích kẻ địch ở năm trăm trượng bên ngoài thì không gian năm trăm trượng quanh hắn sẽ bị chấn vỡ, không phân địch ta.

Hắn còn chưa thể làm được chỉ tập trung sóng âm vào một mục tiêu, đây cũng là lú do vừa nãy Thiên Y ném Nguyệt Vô Song ở một khoảng cách nhất định, dù sao hắn có thể không dám chắc một khi các nàng ở bên cạnh hắn có hay không vô tình giết các nàng giống như năm đó hủy cái kia đại lục.

P/s sóng hạ âm là thực tế năng lực mà không phải tưởng tượng nhé!, nó công dụng quả thật là sự thật nhé!

Một bộ truyện mà viết phản phái nằm ở cuối cùng thì cũng không có gì lạ, chính vì vậy mình có ý định đem phản phái đi ra từ vài chương đầu cho mới mẻ, tất nhiên là cũng chỉ xuất hiện trong các tình huống đặc biệt mà không phải lúc nào cũng xuất hiện.


Cứ thế, phản phái từ chương này sẽ xuất hiện.

Truyện từ giờ sẽ viết nhanh, gọn, rõ ràng, không câu chữ, cho nên chi tiết sẽ hơi nhanh tí!