Chương 37: Một Kiếm Trấn Thiên Hạ

Tàn Thiên

Chương 37: Một Kiếm Trấn Thiên Hạ

"Tiểu tử, lần trước ngươi giết con trai ta cũng là lúc nên tính sổ." Thanh Hà Môn Chủ tiến thêm một bước rồi nhìn hắn lạnh lùng nói.

"Con trai ngươi? Con trai ngươi là ai?" Thiên Y nghe hắn nói không khỏi cười khẽ hỏi.

"Thanh Hà Thiếu Môn Chủ." Thanh Hà Môn Chủ lạnh lùng nhìn hắn nói.

"Không nhớ, người bản tọa giết không có trăm vạn ức cũng là trăm nghàn ức, con trai ngươi là ai bản tọa không…." Thiên Y khẽ lắc đầu chậm rãi nói, câu nói chưa hết nhưng ý tức đã rõ, con trai ngươi không đáng để ta nhớ tên.

"Ngươi." Thanh Hà Môn Chủ hai mắt sát ý càng sâu, Thiên Y đây là đang châm chọc hắn mà.

Thanh Hà Môn tại Cửu Hà Đại Lục dù sao cũng là tam đại truyền thừa mạnh nhất, chỉ là bọn họ Thiếu Môn Chủ giờ nhưng lại bị người nói không đáng để hắn ghi nhớ, đây quả thật là đánh mặt mà.

Tề Hạo mấy người khóe miệng cũng giật giật, chưa từng thấy tên nào cuồng như vậy, quả thật là không đem bất kỳ ai vào mắt mà.

Mặc dù nói chuyện của đám hậu bối bọn họ cũng chẳng muốn xem vào, nhưng cái thái độ khinh thường này quả thật là khiến người phẫn nộ.

"Tốt rồi, nói cũng đã xong, các ngươi có thể đi chết." Thiên Y hai mắt bỗng nhiên lạnh lẽo nhìn lấy Tề Hạo đám người rồi chuyển hướng tới mấy vạn Chiến Quân phía dưới.

Thiên Y hai tay để sau lưng, thanh phong phấp phới thổi bay khăn choàng cùng tóc dài, tâm niệm theo đó khẽ động.

"Thất Kiếm - Kiếm Trấn Chư Thiên."

"Vù vù." Liền tại hắn nhất niệm phía dưới, cả bầu trời bỗng nhiên mất đi quang minh, thiên không mây trắng đã kinh chuyển thành màu đen.

Phương viên trăm vạn dặm Phong Vân khuấy động tụ tập tại một chỗ, một luồng trầm trọng cảm giác bỗng nhiên áp đặt lên linh hồn tất cả mọi người khiến họ không thở nổi.

Ánh mắt tắt cả mọi người theo đó ngước nhìn lên thiên không phía trên, chỉ thấy trên đó mây mù che khuất trăm vạn dặm, cả thiên địa cũng vì đó mà chìm vào hắc ám.

"Vù vù." Bỗng nhiên, tại mây đen trên cao tầm đó, chúng bỗng nhiên bạo động rồi tránh ra như đang trốn tránh một cái gì đó.

Liền tại mây đen xua đi lúc, bầu trời hiện ra một cái Kiếm Ảnh, thanh kiếm ảnh này quang mang sáng chói tới nỗi có thể chiếu sáng thiên địa mỗi nơi mỗi góc, trên nó có lấy vô biên vô tận kiếm ý tàn phá bừa bãi.

Từ xa xa nhìn lên, tuy rằng xa xôi tới không ai với tới, nhưng tất cả mọi người lại có thể thấy rõ mồn một thanh Kiếm Ảnh này kích thước.

Bọn họ thấy cái gì? bọn họ chỉ thấy thanh này Kiếm Ảnh to tới không nhìn thấy phần cuối, dài tới đâu thì cũng không ai có thể thấy rõ, bọn họ chỉ biết nếu thanh kiếm này chém xuống mà nói thì cả Nam Vực đại địa đều sẽ bị san thành bình địa.

"Lớn như vậy kiếm là hắn thi triển sao?" Tề Hạo ánh mắt thẫn thờ nhìn Kiếm Ảnh to tới không thấy phần cuối kia khẽ run rẩy hỏi.

"Quá mạnh một kiếm, chúng ta không thể thoát." Một vị Môn Chủ gần đó ánh mắt tuyệt vọng nhìn lấy Kiếm Ảnh nói.

Bây giờ đừng nghĩ tới cái gì giết Huyền U, chỉ cần nhìn thấy một kiếm kia thôi bọn họ suy nghĩ duy nhất là làm sao sống sót, bởi vì cái kia khí thế từ Kiếm Ảnh tản mát ra quá kinh khủng.

Nó kinh khủng như là có thể phá diệt Chư Thiên đại địa, không giết được mục tiêu thề không bỏ qua vậy, trên nó còn tát mát ra một loại khí thế như có thể ảnh hưởng tới linh hồn của họ, khiến họ mỗi lần muốn chạy là lập tức từ bỏ ý đồ, đây là cảm giác cực kỳ kỳ quái.

Rõ ràng ngươi có thể chạy thật nhanh thoát khỏi phạm vi của Kiếm Ảnh, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại không thể di động thân thể, bởi vì chỉ cần ngươi lóe lên ý nghĩ chạy trốn hoặc đón đỡ là sẽ bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó diệt sát đi cái này ý nghĩ, khiến cho thân thể của họ không tự chủ được đứng im chờ Kiếm Ảnh tới.

"Vẫn không thể thi triền hoàn toàn Thất Kiếm." Thiên Y cũng ngẩng đầu nhìn lấy Kiếm Ảnh rồi khẽ nỉ non, hắn dùng Thất Kiếm chẳng qua cũng là vì thử xem hắn bây giờ có thể dùng Cửu Kiếm Hư Vô tới đâu, bây giờ xem ra cũng chỉ miễn cưỡng thi triển một phần sức mạnh của Thất Kiếm.

Xa xa Huyền U ánh mắt có chút không rõ nhìn lấy Thiên Y, rõ ràng đời trước hai người còn đang vì lập trường mà chém giết nhau, vốn nghĩ Thiên Y không ra tay với nàng đã xem như là nhân từ rồi, chỉ là nàng lại không ngờ rằng hắn vậy mà vì nàng mà ra tay diệt sát mấy vạn người này.

Trên đời này làm sao lại có một nam tử phóng đãng không trói buộc như vậy, so với bất kỳ ai đều không kiêng dè, không thèm để ý tới tất cả.

Nếu không có đoạn thời gian nàng làm Huyền U mà nói, hắn có lẽ sẽ không do dự mà ra tay giết nàng đi? Thật nghĩ không ra à nha.

Kiếm Ảnh khi sắp lao xuống đại địa lúc đã được Thiên Y thu hồi phần nào sức mạnh, nhưng dù vậy thì không phải ai trong cái này Cửu Hà đại lục đều có thể chống đỡ.

"Ầm." Một thanh âm giống như sấm vang chớp giật ngày mưa, nó giống như trọng chùy gõ thẳng vào tâm linh tất cả mọi người bên trong Cửu Hà đại lục vậy.

Kiếm Ảnh nhưng không có một tia gọi là ngăn cản trực tiếp ầm ầm đánh xuống đại địa, cả mấy vạn người ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp trực tiếp bị kiếm ý bên trên kiếm ảnh cắn xé thành tro bụi.

Thái Huyền Sơn Mạch giờ nhưng đã không còn nữa, còn lại có chăng cũng chỉ là một cái vực sâu không đáy…

Nhìn thấy kết quả kia Huyền Băng mấy người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ tại Cửu Hà đại lục đều đã là tồn tại đỉnh phong, nhưng mà hôm nay nhìn thấy một chiêu kia cũng âm thầm đổ mồ hôi.

"Hắn là Thần sao?" Hạ Lân nhìn lấy Thiên Y có chút run rẩy nói.

"Thần? có lẽ vậy." Huyền U một bên nghe vậy không khỏi ngẩn ra rồi nói.

Dù là quá khứ hay hiện tại, Thiên Y đối với những tồn tại như Huyền Băng nói hắn là Thần cũng không phải là không được đi.

Thiên Y thu hồi tầm mắt, tay phải Ma Ảnh lấy ra, khẽ động vung ra mười kiếm.

Tại hắn vung ra mười kiếm này lúc, khoảng cách không gian, thời gian đều bị bỏ qua, xa xôi Trung Vực cùng với các truyền thừa đã vây công Huyền U mấy người đều trực tiếp bị mạt sát.

Thiên Y ánh mắt tầm đó quay lại nhìn Nguyệt Vô Song mấy người, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.

"Rắc rắc." Ngay khi hắn đang nghĩ nên nói cái gì lúc bầu trời trên cao bỗng nhiên vang lên một thanh âm cực kỳ đột ngột.

"Rắc rắc" Từng tiếng vang lên, tất cả mọi người không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, ở trên cao, vượt qua Tinh Thần trên bầu trời hàng ức ức vạn dặm bỗng nhiên hiện ra từng vết nứt.

Cái này vết nứt từ lúc bắt đầu chỉ là một điểm nhỏ, dần dần nó nhưng lại lan tràn khắp mọi nơi, từ dưới nhìn lên khung cảnh giống như là trời bị rạn nứt sắp sập xuống vậy.

"Trời sập sao?" Cũng không biết ai run rẩy lên tiếng, mới vừa rồi là một cái Kiếm Ảnh to đủ đánh sập cả đại lục, bây giờ nhưng lại có khung cảnh giống như trời sắp sập, những việc diễn ra hôm nay như là đang nằm mộng vậy, chẳng ai nghĩ tới!

"Đến rồi sao." Huyền U hai mắt Vivi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời khẽ nỉ non.

"Xào xạt." Thanh phong phấp phới, phía sau Huyền U bỗng nhiên phát ra từng tiếng cọ xát, theo đó từng con Hung Cầm dị thú lao ra, trong đó có Thiết Kim Điểu, Tam Huyền Xà…. Các loại dị thú.

Khi chúng xuất hiện lúc yêu khí đại thịnh, tất cả đều phủ phục tại trước mặt Huyền U rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời như đang chờ đợi gì đấy.

Những này yêu thú là Huyền U triệu hoán tới để xử lý việc lần này, nàng kiếp trước là Yêu Chủ Yêu Băng nên có thể triệu hoán muôn thú, vốn nàng là muốn dùng chúng ra tay xử lý việc lần này nhưng không ngờ Thiên Y lại ra tay trước.

"Yêu Tổ." Thiên Y cũng ngẩng đầu lên nhìn lấy tinh không bầu trời, ánh mắt theo đó trầm xuống. Hiển nhiên hắn là biết tới ai là người ra tay cưỡng đoạt mở ra một lối đi của phong ấn.

"Oành." Một tiếng vang vọng đất trời, cả thiên địa bỗng nhiên tĩnh chỉ trong chốc lát, trên cao tầng kia vết nứt giống như bị cái gì đó từ bên ngoài đánh vỡ mà ầm ầm vỡ nát.

Thao thiên yêu khí cuồn cuộn cuốn lấy ức vạn dặm thời không, tinh không trên một đại thủ ngạnh sanh đánh xuyên qua phong ấn rồi lao xuống hướng Cửu Hà đại lục.

Đại thủ này yêu văn dày đặc, kèm theo đó là một cỗ khiến Vạn Yêu thần phục, cả Chư Thiên Yêu vật tại đại thủ này phía dưới tựa hồ đều không thể phản kháng phủ phục tại đấy.

Đại thủ lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lao nhanh xuống, đại thủ chưa tới nơi nhưng tất cả tu sĩ của Cửu Hà đại lục không tự chủ được phủ phục tại đất, đây chính là cảnh giới khác biệt, không ai có thể phản kháng!

"Lệnh Ấn thứ hai mở." Thiên Y hai mắt quang mang dâng trào, trong đầu nhất niệm dẫn động, Vĩnh Hằng Luân bên trên Lệnh Ấn thứ hai theo đó mở ra.

"Oành—oành" Từng tiếng dằng dẳng vang lên, vô biên vô tận nguyên khí từ Thiên Y bạo động mà xông ra, cả thời không tại dày đặc nguyên khí của hắn mà bắt đầu run rẩy như sắp bị chấn vỡ vậy.

Thiên Y giờ này đứng đấy thôi nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm giác như là một tòa Thái Cổ Thần Sơn, chỉ cần hắn đứng đấy thôi là có thể ngăn cản bất kỳ tồn tại nào!

Cả thiên địa Chư Thiên ba nghàn thế giới đều phải lấy hắn làm trung tâm, thiên địa pháp tắc trong thiên địa tựa hồ đều phải nghe hắn chưởng khống vậy.

Sau lưng Hắc Tố khẽ rung động như đang chúc mừng hắn hồi phục, vô cùng vô tận phù văn đan xen hình thành muôn vàn hư vô chi lực thẩm thấu quanh thân thể hắn.

"Yêu Tổ." Thiên Y hai mắt sát ý cuồn cuộn xông phá trời cao khiến cả thiên địa vì đó chìm vào hắc ám, Hắc Tố trong tay nhưng là đã cầm trong tay.

"Không được." Nhìn thấy Thiên Y cảnh giới trực tiếp hồi phục đỉnh cao thời kỳ, trong tay Hắc Tố lấy ra tựa hồ muốn một trận chiến Huyền U thân hình không tự chủ được tiến lên ngăn cản Thiên Y.

"Tránh ra." Thiên Y nhãn tình đột nhiên băng lãnh hẳn lên nhìn lấy Huyền U, rất có một lời không hợp là ra tay giết nàng ý tứ.

"Ngươi không thể giết Yêu Tổ, nếu không sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm." Huyền U nhìn hắn băng lãnh nhãn tình cũng không để ý mà tận tình khuyên nhủ.

"Sai lầm? điều đó quan trọng sao? năm đó bản tọa giết vào Yêu Tộc đã không đủ nói rõ quyết tâm sao?" Thiên Y lạnh như băng ánh mắt nhìn lấy Huyền U quyết tuyệt nói.

"Yêu Tổ là phụ thân của nàng." Huyền U nhìn hắn khuyên nhủ nói.

"Nhưng nàng cũng vì hắn mà vẫn lạc." Thiên Y nhìn nàng đối chọi gay gắt nói.

Huyền U trầm mặc, bởi vì nàng biết hắn nói là sự thật.

Nàng trong miệng của Huyền U cùng Thiên Y là một cái nữ tử tên Yêu Cơ.

Yêu Cơ là con gái của Yêu Tổ, năm đó từng cùng Thiên Y có một đoạn tình duyên, chẳng qua sau này vì xảy ra quá nhiều chuyện mà Thiên Y cùng Yêu Cơ không thể tới với nhau, thậm chí trong những chuyện đã xảy ra kia đã khiến cho Yêu Cơ vẫn lạc, điều này cũng là động tới mấu chốt của Thiên Y, cho nên năm đó hắn một mình một kiếm xông vào Yêu Vực giết tới máu chảy ức vạn dặm.

"Đừng nghĩ rằng ta không biết, nếu Yêu Cơ thật sự chết mà nói năm đó ngươi đã mặc kệ tất cả giết Yêu Tổ." Huyền U nhìn lấy hắn lạnh lùng nói.


Cũng phải thôi, với cái tính tình thị sát như Thiên Y năm đó nếu Yêu Cơ thật sự vẫn lạc thì Thiên Y đã một kiếm giết Yêu Tổ mất rồi, làm sao chờ tới hôm nay, theo nàng thấy Thiên Y đây chỉ là thấy kẻ thù rồi ngứa mắt muốn dạy cho Yêu Tổ một bài học mà thôi, còn thật tâm nhưng là sẽ không làm sao Yêu Tổ.

"Hừ." Thiên Y từ chối cho ý kiến, ánh mắt một lần nữa lạnh lùng nhìn lên tinh không bầu trời rồi biến mất tại chỗ.

"Hô." Nhìn thấy Thiên Y rời đi Huyền U cũng nhẹ thở dài một hơi, Thiên Y đột nhiên khôi phục cảnh giới đời trước là Thiên Quân lục trọng đỉnh phong khiến nàng giật thót tim, nếu hắn thật sự động thủ với Yêu Tổ mà nói thì dù Yêu Tổ có mạnh cỡ nào cũng khó mà chống đỡ được hắn đi.

Phải biết năm đó khi Thiên Y còn là Thiên Quân ngũ trọng, mà nàng là Thiên Quân lục trọng cũng bị hắn một kiếm kết thúc sinh mệnh, cái này có thể thấy được sau khi hắn đột phá tới lục trọng sẽ mạnh cỡ nào.

Ánh mắt tầm đó nhìn lên đại thủ đang lao xuống kia, nàng biết Yêu Tổ đây là muốn đem nàng trở về, tâm tình theo đó hiện lên một tia kích động.

Nàng, rốt cuộc cũng được trở về!