Chương 32: Thân Phận Hé Lộ

Tàn Thiên

Chương 32: Thân Phận Hé Lộ

Sát na đó, Thiên Y rốt cuộc đã phi thân tới trước mặt Lộ Dương, trong tay Hắc Tố đã lấy ra, hắn một kiếm đơn giản tới cực điểm, không có quang mang sáng chói Chư Thiên, cũng không có sát phạt có thể chém vỡ thiên địa, nó đơn giản nhưng chỉ là một cái dơ lên mà thôi.

"Chậm quá." Liền tại Thiên Y dơ kiếm lên lúc, Lộ Dương khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, vốn tưởng rằng tên này quỷ dị như vậy thì tốc độ hẳn cũng nên rất nhanh đi, nhưng không ngờ hắn tốc độ cũng chỉ là Địa Tôn tầm đó.

Lộ Dương nhất niệm động, Không Luân kỹ năng lập tức được vận dụng, hắn thân hình bỗng nhiên xuất hiện tại sau lưng Thiên Y, một đao quang mang nở rộ chém ra.

Cảm nhận phía sau nguy hiểm, Thiên Y không sợ hãi mà còn nở nụ cười, hắn trong tay Hắc Tố không dừng lại mà tăng lên một tốc độ không thể tưởng tượng được chém xuống.

Một chém này hơi chếch về một phương hướng khác, mà cái này phương hướng nhưng là nhắm ngay Vương Lý bên kia.

"Phốc, phốc." Hai tiếng trầm đục vang lên, Thiên Y sau lưng bị một đao chém trúng, chẳng qua hắn sau lưng nhưng lại không hề có máu tươi như tưởng tượng, chỉ thấy Lộ Dương một đao chém vào sau lưng Thiên Y sau phần kia lưng bị chém cũng đã hóa thành kim loạn giống hệt với thanh đao trong tay Lộ Dương.

Tiếp đó chỉ thấy thanh đao chém vào phần lưng hắn cứ như vậy xuyên qua lưng của hắn, tình cảnh cực kỳ quỷ dị.

"Má ơi, Địa Tôn con kiến hôi nhưng có thể sử dụng một loại ký năng, hơn nữa còn là Thiên Ẩn kỹ năng?" Lộ Dương chém xong một đao rồi thấy kết quả đôi mắt cũng là trợn trừng không thể tin hô to, thân hình chớp mắt một cái rồi giữa một khoảng cách với Thiên Y, tên này thật quỷ dị.

"Không." Vương Lý khẽ lắc đầu phủ định Lộ Dương lời nói.

"Vương Lý lão đầu, ta sẽ không cảm nhận sai được, đó chắc chắn là Thiên Ẩn kỹ năng." Lộ Dương nghe hắn nói lập tức quay sang hét to nói.

"Đó đích thật là Thiên Ẩn kỹ năng, nhưng hắn không phải chỉ dùng một loại kỹ năng." Vương Lý gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp đó, tại trong đôi mắt trợn trừng của Lộ Dương, Vương Lý chỉ ngón tay về phần bụng của mình.

Chỉ thấy y phục phần bụng của Vương Lý bây giờ nhưng là có một vết rách, mà phần da trong bụng hắn nhưng là có một vết xước, từ trong đó nhưng còn chảy ra một hai giọt máu, hiển nhiên là bị thương ngoài da.

"Là một kiếm kia sao?" Lộ Dương đôi mắt co rút rồi lập tức suy nghĩ tới Thiên Y vừa rồi một chém, cái kia một chém nhằm vào hắn chẳng qua là một cái động tác để lừa hai người mất chú ý, mà tại hai người mất đi chú ý để lộ ra sơ suất thì Thiên Y sẽ công kích Vương Lý.

"Thông minh, chúc mừng ngươi đã đoán đúng, nhưng sẽ không có thưởng." Thiên Y cười nhạt chậm rãi nói. Hắn vẫn là đứng đấy như thường, tựa hồ một đao vừa rồi nhưng là không thể làm gì được hắn vậy.

"Vương Lý lão đầu, không phải mỗi người chỉ có một kỹ năng sao? mà tên này tại sao chỉ có Địa Tôn mà lại có thể sử dụng kỹ năng, hơn nữa còn là hai loại?" Lộ Dương ánh mắt hiếm thấy nghiêm túc nhìn lấy đồng bọn hỏi.

Vương Lý không trả lời và cũng không biết nên trả lời thế nào, dù sao cái này vấn đề quá bất hợp lý, hắn cũng không biết nên nói gì.

Vừa rồi một kiếm kia cũng làm hắn giật nảy mình, nếu không phải vì hắn phản ứng nhanh, dùng sức mạnh bao phủ phần bụng để tránh một kiếm kia thì e rằng không chỉ vết thương nhẹ thôi đi.

Tất nhiên đây cũng là hắn sơ suất khinh địch nguyên nhân, dù sao trên đời này có ai sẽ nghĩ một cái Địa Tôn có thể sử dụng kỹ năng, hơn nữa còn là hai loại đây?.

"Ngươi là ai?" Vương Lý ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy Thiên Y rồi chậm rãi hỏi.

"Ta bây giờ chỉ là một kẻ lang thang mà thôi." Thiên Y cười nhạt chậm rãi nói.

"Vậy trước đây ngươi là ai đây?" Vương Lý tâm tư thay đổi thật nhanh rồi hỏi tiếp.

"Ngày bản tọa tung hoành thiên địa, một đời vô địch các ngươi còn chưa sinh nha." Thiên Y không trả lời mà vẫn cười nhạt bá khí chậm rãi nói. Hắn mỗi một câu đều là như vậy không để bất kỳ ai vào mắt.

"Tung hoành thiên địa, một đời vô địch." Vương Lý ánh mắt suy tư về câu nói này, tung hoành thiên địa thì chỉ cần đạt tới Thiên Quân là có tư cách nói câu đó, còn một đời vô địch vậy thì không phải ai cũng có thể nói được.

Trên đời này người dám nói mình là vô địch thì càng là ít, ít nhất theo hắn biết thì có ba người thuộc về ba thời đại gần thời đại này nhất.

Một người là Tản Viên Thánh Đế, một đôi thạch quyền có thể tàn phá Thiên Hoang.

Một người là Ma Chủ Xích Ngân, một đôi Ma Đồng nhưng có thể một cái liếc khiến cả thiên địa vì đó trầm luân.

Một người nữa là Lạc Thiên Y, một kiếm không gì không phá, Thương Thiên cũng không thể tránh được một kiếm của hắn.

Sẽ là một trong ba người này sao? Vương Lý âm thầm nghi hoặc rồi lại lắc đầu, Tản Viên Thánh Đế năm đó tuy rằng bỗng dưng biến mất nhưng vẫn còn tin tức nói tới hắn còn tại thế, hơn nữa hắn còn là biết mặt của vị này, nếu nói vị này thay đổi khuôn mặt đi hành hạ đám hậu bối như bọn hắn mà nói thì không thực tế, dù sao Thiên Quân đều có kiêu ngạo của chính mình.

Còn Ma Chủ Xích Ngân thì đã là sống từ trăm vạn năm trước tới giờ, tuy rằng ít xuất hiện nhưng cũng không nghe tin hắn chết, vị này hắn cũng là biết mặt, thậm chí từng gặp qua, tên kia quá kiêu ngạo, sẽ không bao giờ thay đổi dùng người khác khuôn mặt đi ra ngoài.

Còn một người cuối cùng là Lạc Thiên Y, người này quá bí ẩn, trên đời này tựa hồ chưa từng ai thấy khuôn mặt thật của hắn, thậm chí nghe đồn muội muội hắn là Lạc Y Nhiên cũng chưa từng thấy mặt hắn qua, mà tên này năm đó bị bảy vị lục trọng đỉnh phong Thiên Quân vây công rồi ngã xuống, tuy rằng hắn đã giết mất mấy người nhưng việc hắn ngã xuống là sự thật không thể chối cãi, dù sao năm đó đám người kia vây công chỗ kia cướp đi thi thể của hắn là không thể giả được.

Chỉ là trong thâm tâm hắn, thậm chí là mỗi người đều cực kỳ nghi hoặc, tên này thật chết rồi sao? năm đó Lạc Tộc cao thủ nhiều như mây, nhưng tại sao khi mà Lạc Thiên Y bị vây công lúc lại không ai ló đầu ra giúp? Trong này nếu nói không có ẩn tình thì ai tin đây?

"Lạc Thiên Y." Vương Lý nói một câu rồi ánh mắt thâm thúy nhìn thật sâu Thiên Y muốn xem hắn phản ứng thế nào khi nghe cái tên này.

Đáng tiếc, để hắn thất vọng, Thiên Y chưa từng hiện lên một tia gợn sóng nào khi hắn nói về cái tên này.

"Lạc Thiên Y? rất trùng hợp, ta cũng là họ Lạc, tên cũng là Thiên Y." Thiên Y nghe hắn nói cũng không ngoài ý muốn cười gật đầu thừa nhận.

Hắn đời này đã chuẩn bị xong, cho nên cũng không cần thiết phải dấu diếm cái gì, trực tiếp thừa nhận là được rồi, còn về nguy hiểm sao? hắn nhưng không hề lo lắng, dù sao hắn kinh doanh lâu như vậy, át chủ bài sao mà nhiều lắm.

"Lạc Thiên Y." Vương Lý hai người nghe hắn thừa nhận đôi mắt không khỏi co rút, binh khí theo đó tất cả lấy ra, trên người chiến giáp cũng lập tức mặc vào, thần thái mười phần đề phòng nhìn lấy hắn.

Nếu là bình thường thì bọn họ sẽ không kiêng kỵ nhiều lắm, dù sao bọn họ là hàng thật giá thật Thiên Quân, mà Thiên Y bây giờ có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là một cái Địa Tôn mà thôi, cái này bọn họ vẫn còn ánh mắt để nhận ra.

Nhưng vấn đề là bọn họ bây giờ bị thiên địa pháp tắc áp chế, nếu đặt tại bình thường bọn họ có thể mạnh mẽ phá vỡ nó, nhưng cái này chết tiệt đại lục lại bị phong ấn, mà cái kia phong ấn nhưng còn là ảnh hưởng tới thiên địa pháp tắc khiến cái kia áp chế càng cứng rắn hơn, dù bọn họ có là Thiên Quân nhị trọng tầm đó cũng không thể phá vỡ được ràng buộc.

Cũng phải thôi, tầng kia phong ấn là do Thiên Y cùng người trông mộ địa của hắn cùng nhau phong ấn, trên đời này người có thể phá vỡ được nó e rằng không quá năm người đi, càng quan trọng là muốn phá vỡ nó nhưng phải mất cực kỳ nhiều thời gian và trả giả thật lớn.

"Không cần phải sợ hãi, ta sẽ không ăn thịt các ngươi." Thiên Y hiếm thấy vui đùa, khóe miệng khẽ liếm môi lộ ra một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn mà tà ác.

"Năm đó khi ngài còn tại thế ta từng gặp qua ngài, chỉ tiếc ngày ta vấn đỉnh ngài nhưng đã chế… biến mất." Vương Lý nhìn lấy Thiên Y cẩn thận nói, vốn định nói hắn đã chết nhưng người vẫn còn sống sờ sờ, nói vậy có vẻ không hay nên đổi giọng.

Trong đầu hắn không tự chủ được nghĩ tới cái kia bóng lưng năm đó.

Năm ấy, hắn đứng xa xa nhìn lấy Thiên Y một mình một kiếm giết tới sâu trong Yêu Vực. Đứng trên một đống xương khô, hắn bóng lưng nhưng chỉ có thể khiến người ngưỡng mộ mà không dám tới gần, nó là như vậy bễ nghễ thiên hạ, khinh thường Chư Thiên.

Thiên Y cũng không ngoài ý muốn hay có gì giật mình, đối với hắn là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi được hắn thừa nhận thì hắn sẽ để ý, còn ai không được hắn thừa nhận mà nói thì quản ngươi có là cố nhân trăm vạn năm không gặp, có là người cùng thời đại thì hắn cũng chẳng thèm đi hỏi lai lịch của ngươi.

"Vương Lý lão đầu, tên này nếu thật còn sống, chúng ta hay là bắt hắn đi, nếu dùng hắn làm uy hiếp Lạc Tộc vậy thì chúng ta kiếm được một vố lớn nha." Lộ Dương ánh mắt kiêng dè như nghĩ tới cái gì đó rồi dùng nóng rực đôi mắt nhìn Thiên Y.

Phải biết Thiên Y bây giờ trọng sinh tu luyện lại một lần nữa, như vậy hắn chắc chắn sẽ không mạnh tới nơi nào, mà nếu bắt cóc hắn rồi uy hiếp Lạc Tộc vậy thì tài nguyên sẽ không thiếu đi. Năm đó Thiên Y tại trong tộc nhưng là uy danh cực kỳ thịnh, mà Lạc Tộc nhưng cực kỳ giàu có, chút tài nguyên hẳn là không thiếu đi.

"Im miệng." Vương Lý nhịn không được nhìn Lộ Dương chửi ầm lên, không sợ kẻ thù mạnh như Thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Từ khi bước vào cái này đại lục hắn đã nghi hoặc tại sao nó lại bị phong ấn, hơn nữa loại này phong ấn nhưng là cực kỳ mạnh mẽ, mà bây giờ khi thấy Thiên Y lúc thì hắn đã hiểu, đây chắc chắn là Thiên Y để lại thủ đoạn để tránh có việc ngoài ý muốn.

Mà nếu hắn có thể phong ấn đại lục này, như vậy trước đó, tại trong này đại lục hắn hẳn là để lại thủ đoạn đi? Mà cũng vì suy nghĩ này nên hắn từ đầu mới không có ý đồ động thủ, nhưng Lộ Dương giờ lại dám nói như vậy, thật không biết chữ chết thế nào mà.

"Nha, ngươi muốn dùng ta uy hiếp bộ tộc ta sao?" Thiên Y hai mắt híp lại nhìn lấy Lộ Dương nhàn nhạt nói.

"Đại nhân nói đùa, bọn ta chỉ đùa mà thôi." Vương Lý không chờ Lộ Dương nói đã nói trước, hắn tuy rằng không sợ Thiên Y nhưng cũng không muốn đánh nhau tại trong này, ít nhất là tại cái đại lục bị phong ấn này.

Thiên Y cười cười không trả lời, hắn quay sang nhìn nam tử vẫn trầm mặc kia nói: "Không đánh với các ngươi cũng được, nhưng tên này ta muốn."

"Đùa gì vậy, bọn ta truy đuổi tên này từ nơi kia xuống đây, làm sao có thể để ngươi có được hắn chứ." Lộ Dương nhịn không được xen vào một câu rồi nói.