Chương 33: Không Gian Chi Nguyên.

Tàn Thiên

Chương 33: Không Gian Chi Nguyên.

"Đúng vậy, việc này là tổ chức chúng ta ban xuống lệnh, không thể bỏ được." Vương Lý cũng nhàn nhạt nói. Tuy rằng kiêng kỵ Thiên Y nhưng không có nghĩa là sợ, dù sao bọn họ trên người thủ đoạn vẫn còn đấy, thật đánh ai chết cũng không biết được, chính vì vậy có những thứ không nhường nhịn được thì sẽ không nhường nhịn.

"Xem ra chúng ta phải đụng độ với nhau rồi." Thiên Y cũng không ngoài ý muốn cười lạnh nhạt nói.

"Uy uy, các ngươi đánh thì tiếp tục đánh đi, không cần phải quan tâm tới ta đi." Bên kia nam tử trong lòng cực kỳ khó chịu khi bị xem là vật phẩm nhưng vẫn cố tươi cười nói.

"Ngươi vận may thật sự là đệ nhất thiên hạ, không ngờ thứ kia lại rơi vào trên người ngươi." Thiên Y cũng không để ý nam tử lời nói mà tràn đầy hứng thú nhìn hắn nhàn nhạt nói.

"Đại nhân cũng nhận ra." Vương Lý cũng không ngoài ý muốn mà chậm rãi nói.

"Là nó, không thể sai được." Thiên Y gật đầu thừa nhận nhàn nhạt nói.

"Nghe nói thứ này không thuộc về thế giới của chúng ta." Vương Lý ánh mắt lấp lóe rồi nói ra một câu cực kỳ kinh khủng.

"Đúng vậy, nó không thuộc về thế giới các ngươi." Thiên Y mỉm cười gật đầu nói.

"Thế giới các ngươi?" Vương Lý nghe câu nói này không khỏi nao nao, bọn hắn không phải cùng một thiên địa sao? làm sao lại nói vậy rồi.

"Ha ha, các vị, ta nghĩ lần sau chúng hãy gặp mặt, bây giờ ta còn có việc đi trước." Nam tử khuôn mặt bình phàm nhìn lấy ba người mở một câu vui đùa nói, thân hình hắn theo đó hư không tiêu thất tại chỗ.

Cái kia tốc độ nhưng là để Thiên Y âm thầm tặc lưỡi, thầm thân một tiếng quả nhiên là thứ kia.

" Vân Lăng tiểu tử, Ngươi đi không được." Lộ Dương thấy nam tử rời đi cũng cuồng hét một tiếng, Thiên Nhai kỹ năng vận dụng tới cực hạn, một lần nữa xuất hiện đã là tại một tọa độ nào đó, trong tay đao mang chém ra.

Một đao phần thiên, thiên không một mảnh đỏ thẫm, cả không gian xung quanh tại hỏa mang phía dưới trực tiếp bị đốt tan thành hư vô.

Theo không gian bị đốt thành hư vô thân hình của Văn Lăng cũng vì đó mà hiện ra, hắn cũng không sợ hãi, một lần nữa biến mất tại chỗ, mà Lộ Dương thấy thế cũng không ngoài ý muốn, Thiên Nhai kỹ năng lại vận dụng, thân hình lại lập tức xuất hiện trước mặt Vân Lăng, cứ thế, một người trốn, một người đuổi…

"Không Gian Chi Nguyên thật không hổ là Không Gian Chi Nguyên, mặc dù nói tên kia không phải lĩnh ngộ lấy nó mà là được nó nhận làm chủ nên có thể vận dụng không gian thủ đoạn, nhưng tốc độ này cũng thật ghê gớm nha." Thiên Y một bên nhìn thấy hai người một trốn một chạy không khỏi tán thưởng nói.

Không Gian Chi Nguyên nhưng là lai lịch cực kỳ kinh khủng, nghe đồn thứ này nhưng là khởi nguyên của Không Gian pháp tắc, kẻ sở hữu nó nhưng là có thể chấp chưởng hoàn toàn không gian pháp tắc.

Là chấp chưởng hoàn toàn mà không phải lĩnh ngộ hoàn toàn rồi điều khiển không gian pháp tắc, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

"Mặc dù nói có nó là có thể chấp chưởng hoàn toàn không gian pháp tắc là hơi lố nhưng cũng không kém nhiều, e rằng nó cũng là chìa khóa để chấp chưởng không gian pháp tắc đi." Thiên Y ánh mắt cực nóng nhìn lấy Vân Lăng.

Trên đời này rất ít đồ vật có thể khiến hắn thật sự động tâm, cái này không gian chi nguyên nhưng là một trong những thứ đó.

"Cũng được, đằng nào cũng phải sử dụng sức mạnh để đi lấy vật kia, như vậy hãy bắt đầu đi." Thiên Y mắt phải theo đó mở ra, mười chấm tròn tản mát ra nóng rực như có thể đốt tẫn thiên địa có hình dáng của Mặt Trời cứ như vậy hiện ra.

"Hả." Khi mà Thiên Y mắt phải mở ra lúc, ba người bên trong không hiểu sao trái tim đập càng nhanh, bản năng không hiểu sao dâng lên một cỗ sợ hãi, ánh mắt tầm đó ngước nhìn sang đầu nguồn.

"Lệnh Ấn thứ nhất mở." Tuyên cổ mà xa xưa lời nói, thanh âm nỉ non giống như Cửu U Thần Minh cười gằn rồi lại giống như Ác Ma phẫn hận gào thét vang vọng không gian trận pháp.

"Oành oành." Từng tiếng vang lên, Thiên Y sâu trong cơ thể Vĩnh Hằng Luân bỗng nhiên bạo động, một luồng sức mạnh đã bị phong ấn tại bên trong bỗng nhiên chấn động Thiên Hoang phá không mà ra.

"Ầm ầm." Từng tiếng vang lên, Thiên Y cảnh giới vì đó kéo lên một tầng thứ mới, Thiên Tôn sơ kỳ, Thiên Tôn trung kỳ…. dần dần, cho tới Tôn Chủ cực hạn mới dừng lại.

"Đôm đốm." Hắn Chiến Cung theo đó toát ra quang mang cực kỳ sáng chói, "Oành oành" từng tiếng vang lên, chỉ thấy nó bốn vòng Chiến Cung được thắp sáng, tiếp đó không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục năm vòng, sáu vòng, cho tới viên mãn mười vòng Chiến Cung mới dừng lại.

"Rắc rắc." Thiên Y khẽ bẻ bẻ mười ngón tay, ánh mắt tầm đó nhìn lấy Vân Lăng, hiển nhiên là thật muốn động thủ rồi.

Vĩnh Hằng Luân trên có ba cái Lệnh Ấn, Thiên Y vừa rồi nhưng là trực tiếp mở ra Lệnh Ấn thứ nhất để tăng lên cảnh giới.

Hắn đây cũng không phải là dùng ngoại lực tăng lên mà là chân chính sức mạnh đời trước của hắn, có thể nói hắn đời trước cảnh giới đã phong ấn tại ba cái Lệnh Ấn bên trong, chỉ cần thời cơ thích hợp phá ấn là có thể lấy lại cảnh giới.

"Sức mạnh đã trở lại một phần, mặc dù chỉ có thể sử dụng được trong vài ngày nhưng vậy cũng đủ rồi." Thiên Y hai mắt nheo lại, Thiên Nhai kỹ năng chớp động, một lần nữa đã là xuất hiện tại Vân Lăng trước mặt, tay phải xuyên thấu không gian trực chỉ hướng về Vân Lăng.

Hắn một cái động tác đơn giản này nhưng có thể khiến cho thiên địa vì đó khuynh đảo, cả không gian tuyến vì đó nhiễu loạn, Vân Lăng vốn có thể điều khiển không gian chi lực nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có lấy cái gì đó đang quấy nhiễm năng lực của hắn.

"Rung rung." Trong đầu hắn cái kia Không Gian Chi nguyên như không cam lòng bị quấy nhiễu, nó khẽ rung động thật mạnh rồi trực tiếp dịch chuyển Vân Lăng đi tới một nơi khác.

"Hả, tự động hộ chủ sao?" Thiên Y thấy thế cũng không ngoài ý muốn khẽ nỉ non, tâm niệm khẽ động, Hạ Âm lấy Thiên Y làm trung tâm mà tản mát mà ra.

"Ngươi không được." Lộ Dương thấy đột nhiên xuất hiện Thiên Y cũng giật nảy cả mình, trong tay đại đao chuẩn bị chém xuống nhưng lập tức "keng" một tiếng, vô cùng vô tận sóng âm lấy tốc độ cực nhanh oanh phá lên thân thể của hắn.

"Ầm ầm." Hạ Âm bừa bãi tàn phá đánh bay Lộ Dương ra xa, nhưng dù vậy nó vẫn không dừng lại, vẫn cứ tiếp tục không ngừng không dứt đánh lên thân thể hắn, tựa hồ không đánh hắn thân thể thành bột mịn không bỏ qua vậy.

Phía xa Vương Lý cùng Vân Lăng đôi mắt co rút, thân hình cấp tốc lui về sau tránh thoát khỏi phạm vi của Hạ Âm, chỉ tiếc bọn họ nhưng là bị trận pháp vây kín nên không thể di chuyển quá xa, hơn nữa Hạ Âm tốc độ đánh tới quá nhanh, bọn họ cũng vì đó trực tiếp bị đánh bay vào bên lề trận pháp.

"Vậy mà không chết." Thiên Y có chút bất ngờ nói nhỏ, vừa rồi hắn nhưng toàn lực thi triển Hạ Âm, đừng nói là thân thể của sinh linh, ngay cả chung cực binh khí hắn cũng tự tin có thể oanh bay, nhưng mà không ngờ một chiêu mạnh như vậy lại không thể diệt sát ba người.

"Đã vậy thì thử cái này xem."

"Tam Âm." Thiên Y tay phải dơ ra, nhất niệm khẽ động, vô cùng vô tận sóng âm tiếp tục oanh phá mà tới ba người bên kia, cái này sóng âm mỗi nơi đi qua vạn vật tàn lụi, trên đời này không gì có thể tránh thoát được nó công kích.

Hạ Âm được chia làm ba giai đoạn gồm Tam Âm, Lục Âm, Cửu Âm, chúng công kích cùng xuyên phá lực sẽ theo từng giai đoạn mà tăng dần.

"Các vị, tại hạ còn có việc xin đi trước, lần sau gặp lại." Vân Lăng ánh mắt bỗng nhiên chuyển hóa thành bạch ngân nhìn lấy ba người rồi quỷ dị nở nụ cười.

"Phốc" một tiếng, cũng không biết hắn làm cái gì mà thân thể lại phun ra một ngụm máu, khí tức theo đó suy yếu tới tận cụng, tiếp đó chỉ thấy hắn thân hình bỗng nhiên tiêu thất, một lần nữa xuất hiện đã là tại lỗ hổng chỗ Thiên Y đánh xuyên.

"Vù." Thân hình nhất động, hắn trực tiếp nhảy ra trận pháp, trận pháp trước đó đã bị Thiên Y xé rách một lỗ hổng, hắn nhưng là phải nhân cơ hội này để chạy trốn, chỉ là hắn nhưng không biết, khi hắn xuyên qua cái kia lỗ hổng lúc có một luồng vô hình ấn ký đã khắc ghi lên thân thể hắn.

"Ngươi đi không được." Thiên Y ba người làm sao có thể để hắn như ý, cả ba thân hình chớp động, một lần nữa đã là xuất hiện tại bên ngoài trận pháp.

Liền tại ba người xuất hiện lấy bên ngoài lúc, bầu trời đã kinh thay đổi, vốn đã bị Thiên Y đôi mắt xuất hiện mà hắc ám bao trùm giờ đã trở nên trong sáng hơn bao giờ hết.

Cái này bầu trời ban ngày vốn là một chuyện bình thường mới đúng, nhưng bọn họ không hiểu sao có một cảm giác cực kỳ cổ quái, cảm giác giống như là đã trăm vạn năm chưa từng thấy ánh sáng rồi bỗng nhiên một ngày gặp phải ánh sáng vậy, nó bây giờ đối với bọn họ là như vậy chói mắt.

Ánh mắt Vương Lý cùng Lộ Dương lập tức chuyển hướng nhìn về một phía, chỉ thấy trước mặt bọn họ bây giờ đã xuất hiện lấy một nữ tử đứng chắn tại trước mặt Vân Lăng.

Mà Vân Lăng khuôn mặt tái nhợt giờ nhưng đang run rẩy bởi vì cái nữ tử trước mắt này.

Đó là một nữ tử thế nào?

Da trắng như tuyết, mày liễu Như Nguyệt, khuôn mặt hoàn mỹ tới không chân thật, đôi mắt tinh khiết nhưng lại khiến lòng người ấm áp, tựa hồ chỉ cần bị nàng nhìn một cái thôi cũng đủ để cho bất kỳ ai tâm tính thăng hoa.

Trên người nàng mặc lấy một bộ bạch y, tóc dài vì đó có màu trắng như tuyết, hai chân ngọc nhưng lại không mang dày, từ xa nhìn tới nàng giống như Thần Nữ đang cất bước cứu độ hồng trần.

Nếu nói trên đời này thật sự có cực hạn về sắc đẹp mà nói thì nữ tử này đẹp nhưng đã hoàn toàn vượt qua nhân có thể tưởng tượng, Thượng Thiên tựa hồ đã dùng mọi thứ đẹp nhất để sáng tạo ra nàng vậy.

Tóc trắng ba nghàn trượng, hồng trần không ràng buộc!

Bạch y chân trần, siêu thoát vạn linh!

Thật sự rất đẹp!

"Là nàng." Nhìn thấy nữ tử kia lúc Lộ Dương có lẽ không nhận ra nhưng Vương Lý lại lập tức nhận ra, ánh mắt theo đó không nhịn được nhìn về Thiên Y, hắn biết cái này nữ tử năm đó nhưng là luôn đi theo bên cạnh Thiên Y chưa từng rời đi nửa bước.

"Vị này cô nương, có thể nhường đường hay không." Vân Lăng khóe miệng run rẩy nhìn lấy nữ tử cố gắng nặn một nụ cười rồi nói. Hắn trong lòng nhưng là âm thầm đổ mồ hôi, vừa rồi bị ba tên quái vật vây công, bây giờ lại bị cái nữ tử không rõ lai lịch ngăn cản, hắn thật không hiểu sao lại đen đủi như vậy.

Nếu là bình thường hắn đã sớm động thủ, dù đánh không lại cũng sẽ dùng Không Gian Chi Nguyên ra đánh, chỉ là cái này nữ tử tốc độ quá nhanh, vừa nãy hắn chạy ra lúc đã từng dịch chuyển qua vài địa điểm, nhưng đáng tiếc đều bị nữ tử này đuổi kịp, trên thân hắn nhưng là còn đang thương thế, chính vì vậy trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.

Bạch y chân trần nữ tử không nói, ánh mắt tinh khiết toát ra một luồng hờ hững nhìn lấy hắn.

Tuy rằng không nói rõ nhưng ý tứ đã là quá rõ ràng.