Chương 31: Lộ Dương, Vương Lý, Vân Lăng

Tàn Thiên

Chương 31: Lộ Dương, Vương Lý, Vân Lăng

Người tới công kích tựa hồ nhận ra mình tạm thời không thể làm gì được Thiên Y nên cũng thu tay về.

Thiên Y thấy thế cũng là nở nụ cười, hắn tay phải dơ ra, Hạ Âm một lần nữa sử dụng.

"Oành." Một tiếng thật lớn, lấy Thiên Y làm trung tâm, tất cả vạn vật bỗng nhiên bị một luồng vô hình sóng âm công kích lên, những thứ có thể tạm thời chống đỡ được sóng âm thì trực tiếp bị đẩy ra xa, còn những thứ không thể chống đỡ được thì trực tiếp bị chấn nát.

Huyết Xá Thủy bị Thiên Y chấn bay tứ tung lúc đã để lộ ra một cái trận pháp.

Cái này trận pháp bằng mắt thường là không thể thấy được nhưng Thiên Y mắt trái nhưng là một đôi mắt cực kỳ khủng khiếp, muốn nhìn thấy những thứ vô hình là điều quá dễ dàng, chính vì vậy hắn có thể nhìn xuyên qua trận pháp.

"Rất mạnh một trận pháp, mặc dù ta không dùng toàn lực để thi triển Hạ Âm nhưng không phải trận pháp nào cũng ngăn cản được." Thiên Y ánh mắt lướt qua trận pháp rồi bình luận.

Tiếp đó chỉ nghe hắn lại vang lên một tiếng kinh ngạc: "Ồ, vậy mà Tứ Tuyệt Không Luân Trận, không, không đúng, chỉ là một cái loại nhỏ Tứ Tuyệt Không Luân Trận."

Hắn cứ như vậy vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của trận pháp, ánh mắt tầm đó ngước nhìn lấy ba người còn đang ở bên trong trận pháp.

Chỉ thấy trong đó có ba người, có hai người đang cầm binh khí đứng đối diện với một nam tử cực kỳ trẻ tuổi, mà hai người trước thì trên người mặc lấy một bộ y phục giống nhau, đều là áo choàng đen, trên đó còn có hoa văn hình dạng một cái tam giác màu trắng.

Đối diện họ nhưng là một nam tử khuôn mặt bình thường, thậm chí là khí chất của hắn cũng cực kỳ bình phàm, nhìn tới cũng khoảng hai mươi tầm đó, cảnh giới từ bên ngoài nhưng là Thiên Tôn viên mãn.

Ba người bên trong khi thấy trận pháp đã bị lộ ra lúc cũng là ngẩng đầu nhìn Thiên Y, trong ba người thì có hai người khá giật mình vì Thiên Y có thể một lời nói toạc ra tên của trận pháp, một người khác thì cũng không giật mình, bởi vì lúc trước hắn đã âm thầm giao thủ với Thiên Y, cũng không ngoài ý muốn với kiến thức của một kẻ tà dị như vậy.

Thiên Y ngón tay phải dơ ra, Xích Chỉ lập tức lóe lên rồi xé rách trận pháp ra, thân hình theo đó nhảy vào, liền vừa bước vào vết rách của trận pháp lúc hắn ánh mắt không khỏi nhúc nhích, tâm niệm khẽ động, một luồng phù văn vô hình lập tức dung hợp vào cái kia chỗ vết rách do hắn xé ra rồi tiếp tục nhảy vào.

Nếu là bình thường hắn dùng Xích Chỉ có lẽ sẽ không mở ra được trận pháp, nhưng khi mắt trái hiện ra lúc thì mọi thứ đã không có ý nghĩa nữa, bây giờ dù đối thủ có mạnh hơn hắn nhiều thì hắn cũng có thể dùng con mắt này nhìn xuyên điểm yếu của đối thủ rồi lấy yếu thắng mạnh.

Tất nhiên đây cũng là lý thuyết, nếu đối thủ quá mạnh vậy Thiên Y cũng sẽ không ngu ngốc lao vào đánh nhau, chạy đã rồi tính, hắn nhưng sẽ không ngu ngốc đi đánh một trận chiến không có chiến thắng.

Chẳng qua trên đời này người có thể làm sao được Thiên Y e rằng còn chưa xuất hiện đi.

Thiên Y thân hình xuất hiện bên trong trận pháp, ánh mắt đảo qua nam tử khuôn mặt bình phàm kia. Khi nhìn vào nam tử này lúc hắn trong lòng sớm đã dậy lên một ngọn sóng, tiếp đó hắn ánh mắt thu hồi nhìn về hai người mặc áo choàng đen kia.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nội tâm cái kia cỗ sóng lớn lại ầm ầm mà vỗ vào nội tâm hắn.

Vì sao? tất nhiên là vì hai người trước, hai tên này bề ngoài cảnh giới chỉ là Tôn Chủ đỉnh phong, nhưng Thiên Y là hạng gì ánh mắt? hắn mắt trái nhưng đã vận dụng, chính vì vậy nhìn thấu cảnh giới hai người này nhưng là một việc cực kỳ dễ dàng.

Mà thông qua con mắt, Thiên Y thấy được hai người này cảnh giới nhưng là Thiên Quân cảnh, hàng thật giá thật Thiên Quân cảnh, chẳng qua vì pháp tắc nơi đây nên cảnh giới mới bị áp chế mà thôi.

Chỉ là trong lòng nghi hoặc, hai tên Thiên Quân này là từ lúc nào đột phá, làm sao hắn không nghe qua, không lẽ sau khi hắn chết trên kia đã sản sinh ra vài vị Thiên Quân?.

Tuy rằng nghi hoặc nhưng Thiên Y cũng không nghĩ nhiều, năm mươi vạn năm sản sinh ra vài vị Thiên Quân cũng không phải là chuyện gì lạ, dù sao vào mỗi thời đại đều có thể sinh ra năm vị Thiên Quân tầm đó, tất nhiên đây cũng chỉ là Thiên Quân nhất trọng mà thôi, còn về sau nữa thì sẽ càng ít theo số lượng.

"Rất kỳ lạ một con mắt." Trong hai người, một lão giả tóc trắng hơn tuyết, khuôn mặt nếp nhăn che khuất đi dáng vẻ vốn có của hắn, thân hình hơi còng xuống nhìn Thiên Y mắt trái rồi chậm rãi nói.

Hắn là kẻ vừa với giao thủ với Thiên Y, cho nên đối với Thiên Y con mắt xuất hiện đã có thể sử dụng Hạ Âm cũng là mười phần tò mò.

Phải biết hắn cũng có thể sử dụng sóng âm nhưng cũng không thể tại Địa Tôn viên mãn mà sử dụng mạnh tới nỗi biến thái như Thiên Y được, mà theo hắn nghĩ thì Thiên Y cũng sẽ không có năng lực đó, như vậy cái kia con mắt sẽ là nguyên do đi?

"Vương Lý Lão già, chỉ là một cái Địa Tôn con kiến hôi mà thôi, ngươi không cần phải tỏ vẻ hứng thú như vậy đi." Một trung niên đứng bên cạnh Vương Lý nhìn hắn khinh thường nói.

"Lộ Dương tiểu tử, ngươi không nên khinh thường tên này, hắn nhưng rất quỷ dị." Vương Lý không thèm để ý vẫn chậm rãi nói.

Vừa rồi hắn thấy bên ngoài tụ tập bên ngoài quá nhiều người sợ có gì ngoài ý muốn nên không nhịn được ra tay giải quyết, nhưng ai ngờ lại kéo theo một tên tà dị như thế này, với tính cẩn thận như hắn mà nói thì trước đó thà không ra tay còn hơn.

"Đã biết, đã biết, ta giải quyết tên này, ngươi giải quyết tên kia." Lộ Dương phất phất tay rồi lấy ra một thanh đao nhìn lấy Thiên Y tàn nhẫn cười nói.

"Một cái Thiên Quân bị áp chế sức mạnh cũng thật lớn lối, cẩn thận bản tọa chặt đầu chó của ngươi làm bóng đấy." Thiên Y thu hồi tâm hình, ánh mắt thờ ơ nhìn lấy Lộ Dương cũng là tàn nhẫn cười lạnh nói.

Tuy rằng hai người này cảnh giới giống với đời trước của hắn đều là Thiên Quân nhưng Thiên Y cũng không thèm để ý.

Phải biết đời trước rất nhiều thủ đoạn vì thời cơ chưa thành thục nên Thiên Y không thể sử dụng, cũng giống như đôi mắt này chẳng hạn, năm đó ngoại trừ một lần ngoài ý muốn hủy diệt một đại lục sau thì hắn chưa từng sử dụng ra, bởi vì hắn kiêng kỵ một vài thứ nên không dám.

Bây giờ, khi một thế này hắn đã chuẩn bị đầy đủ mà nói thì hắn cũng sẽ không kiêng dề gì mà sử dụng, chính vì vậy hắn cũng không cần phải sợ hãi bất kỳ ai.

Càng quan trọng hơn là Thiên Quân tầm đó đều phân chia lục trọng, năm đó Thiên Y đã là đỉnh phong Thiên Quân, mà hai tên này một cái chỉ là tam trọng Thiên Quân, một cái là Nhị trọng, bây giờ lại còn bị áp chế, như vậy hắn cần gì phải sợ hãi.

"A, Vương Lý lão đầu, ngươi nghe thấy gì không, hắn nhưng lại dám nói chặt đầu ta làm cái bóng." Lộ Dương nghe hắn nói không khỏi bật cười thật lớn rồi khinh thường một tiếng.

Vương Lý cũng không để ý hắn nói mà ánh mắt thâm thúy nhìn lấy Thiên Y, hắn có thể không có đầu óc như Lộ Dương, từ Thiên Y vừa nhìn đã nhận ra cảnh giới của họ mà nói thì tên này rất đáng gờm, càng quan trọng là dù hắn biết hai người đều là Thiên Quân lại không hề sợ hãi.

Như vậy chỉ có hai khả năng, một là có chỗ dựa, hai là cuồng vọng vô tri.

Sẽ là cái nào đây? Vương Lý ánh mắt suy tư không tự chủ nhìn tới mắt trái của Thiên Y, cái kia con mắt vẫn là như vậy khiến hắn bản năng dâng lên sợ hãi.

"Xem ra không chém đầu chó ngươi là không được nha." Thiên Y thờ ơ đôi mắt càng trở nên thờ ơ nói.

"Bản tọa cũng muốn xem xem là ai chặt đầu ai." Lộ Dương trong tay trọng đao phun ra nuốt vào hỏa diễm nhìn lấy Thiên Y tùy ý cười nói.

"Lộ Dương tiểu tử, nhiệm vụ quan trọng hơn." Vương Lý một bên có chút không nhịn được nhắc nhở nói.

Nhiệm vụ? Thiên Y nghe cái từ này lúc ánh mắt tràn ngập suy tư.

Bình thường đi làm nhiệm vụ mà nói thì thường sẽ là thuộc về một thế lực nào đó phát ra, không lẽ hai tên này là thuộc về một cái gì thế lực? tuy rằng một thế lực có vài Thiên Quân cũng không phải cái gì ngoài ý muốn, nhưng đi làm nhiệm vụ ở cái cấp thấp đại lục như này mà phải điều động hai tên Thiên Quân thì cái kia tổ chức không khỏi cũng quá xa xỉ đi.

Phải biết năm đó Lạc Tộc bọn hắn cũng không xa xỉ điều hai Thiên Quân đi làm nhiệm vụ nha.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn lấy vẫn trầm mặc bình thường nam tử, chỉ thấy tên này nãy giờ vẫn là bình tĩnh đứng đấy, ngoại trừ nhìn vào Thiên Y con mắt toát ra một loại sợ hãi từ bản năng ra thì mọi thứ tựa hồ không đáng để hắn sợ hãi vậy.

"Sẽ là vì nó đi." Thiên Y nhìn vào nam tử, nói đúng hơn là nhìn về một thứ trong mi tâm của nam tử thầm nghĩ.

"Keng." Liền tại Thiên Y đang suy nghĩ lúc, sau lưng hắn Lộ Dương đã đứng đấy.

Một đao chém ra, một đao này quang mang như có thể bổ đôi thiên địa, chém phân ba nghàn thế giới.

Một đao có thể chém không gian về với Hỗn Độn, đánh về Hồng Mông, mở ra Hư Vô!

"Rất nhanh, nhưng tại con mắt cùng năng lực cảm ứng của ta phía dưới ngươi mọi động tác đều là uổng phí." Thiên Y cười nhạt không thèm để ý. Hắn cũng không quay đầu lại, nhất niệm động, một luồng vô hình sóng âm lấy Thiên Y làm trung tâm bắt đầu tản mát mà ra.

"Ầm." Một tiếng vang lên, sóng âm không thể phá vỡ độ cứng rắn của thanh đao nên chỉ có thể đẩy nó phản về Lộ Dương, mà Lộ Dương thấy thế thân hình cũng chớp động một cái rồi biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là chỗ cũ.

"Không Luân." Thiên Y cũng không ngoài ý muốn với tốc độ cùng kỹ năng mà Lộ Dương lĩnh ngộ được, thiên địa có thể áp chế được cảnh giới của hắn nhưng không thể áp chế năng lực của hắn nha.

"Phản ứng thật nhanh, cái kia sóng âm vậy mà khiến ta cảm nhận được nguy hiểm." Lộ Dương lui về sau trong lòng cũng thầm giật mình nghĩ, hắn cảnh giới tuy rằng bị áp chế nhưng Chiến Cung sức mạnh vẫn có thể sử dụng như thường, chiến lực nhưng bỏ qua Tôn Chủ ở cái đại lục này mấy con phố xa.

Nhưng dù vậy vẫn cảm thấy được nguy hiểm từ nam tử nhìn từ ngoài chỉ là Địa Tôn viên mãn này.

"Thiên Nhai, hơn nữa còn là Thiên Quân bị áp cảnh giới sử dụng, mình bây giờ không thể nhanh bằng hắn, muốn giết hắn là không có khả năng, như vậy chỉ có thể làm hắn biết khó mà lui vậy." Thiên Y trong lòng cũng âm thầm suy tư.

"Như vậy xem ai quỷ dị hơn đi." Trong đầu lóe lên một ít ý nghĩ, Thiên Y bước chân dần bước, hắn mỗi một bước đều sẽ tăng lên tốc độ, dần dần Thiên Y đã lấy tốc độ cực nhanh lao tới Lộ Dương bên đó.