Chương 20: Bí mật của Vương Gia

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 20: Bí mật của Vương Gia

Chương 20: Bí mật của Vương Gia

Trên lôi đài trung tâm, Hoàng Việt và Du Gia Thắng hai mắt nhìn nhau, Du Gia Thắng cố gắng trấn tĩnh nói: "Tiểu tử, đừng tưởng ta sợ ngươi!"

Hoàng Việt nghe vậy cười khẽ, hô: "Mời!"

Du Gia Thắng cũng không tin mình dễ dàng bại trận, tuy rằng một màn trận đấu kia hắn vẫn còn nhớ rõ Hoàng Việt là làm sao đưa Lâm Tiểu Thanh xuống đài.

Hắn dù sao cũng là học viên có tu vi cao nhất Thanh Hoàng học viện, tuy rằng có thể thua, nhưng cũng không thể một chiêu liền bại đi?

Hắn liền vận dụng hết thảy công lực, ra một đòn trí mạng hướng về Hoàng Việt.

Du Gia Thằng buông lỏng phòng thủ, song quyền đánh tới, lực lớn cực kỳ.

Hoàng Việt không chút dao động, cũng chỉ dùng một chưởng tiếp song quyền này, nhìn như không dùng bao nhiêu khí lực, làm đám học viên đứng xem cũng phải thót tim.

Chỉ có lão Viện Trưởng cùng mấy vị trưởng bối nhìn ra được, thực chất một đòn đỡ của Hoàng Việt lại mang uy lực mạnh đến khó lường.

Không ngoài suy đoán của lão Viện Trưởng, Du Gia Thắng cũng như Lâm Tiểu Thanh dễ dàng bị một đòn đánh bay xuống lôi đài, toàn trường lại một phen yên tĩnh.

"Vương Huy, thắng!" Chủ trì lôi đài ngẩn người ra một lúc, sau đó mới tuyên bố kết quả, lần khảo hạch này, quả thực quá kỳ dị, Vương Huy cũng không phải là nhân vật ít người biết, hơn nữa lại càng có tiếng trong học viện, nhưng không phải hắn cũng chỉ mới bước vào Ngưng Đan không lâu sao?

Chỉ có Vương Kỳ trưởng bối của Vương gia, hoàn toàn nhìn Vương Huy với ánh mắt khác, trong lòng thầm nghĩ một phen có nên hay không cho Vương Huy chút ưu ái, dù gì 13 tuổi mà có thực lực như vậy trong tộc cũng khó người có thể sánh bằng chứ?

Sau khi làm lễ trao thưởng xong, tràng khảo hạch thi tài này cũng hạ màn, Hoàng Việt nghiễm nhiên trở thành nhân vật bị chúng học viên bàn tán nhiều nhất, mà lúc này Hoàng Việt cũng không rảnh rỗi, hắn bị Vương Kỳ yêu cầu về phủ Vương gia, dường như Vương gia muốn nối lại quan hệ với người đệ tử bị hắt hủi này.

Trên đường đi, Vương Kỳ không ngừng hỏi tại sao Hoàng Việt có thể làm được trong thời gian ngắn tăng nhanh thực lực như vậy, Hoàng Việt chỉ trả lời bừa là hắn ăn một loại trái cây kỳ quái, từ đó tu vi đề thăng nhanh như bão táp, làm Vương Kỳ cũng phải hâm mộ một phen.

Sau khi biết Hoàng Việt hiện tại là Ngưng Đan tứ trọng, Vương Kỳ càng nhìn Hoàng Việt với ánh mắt như nhìn vật báu, đừng tưởng Vương gia là đại tộc lớn, nhưng đó cũng chỉ là trong Thanh Hoàng trấn, muốn khuếch trương thế lực, cần nhất đúng là con cháu có vận khí tốt như Vương Huy duy trì.

Hoàng Việt dù sao cũng chỉ là một người đóng giả, hắn cũng đã quyết định, sau khi lấy xong tài nguyên của Vương gia, sẽ không tiếp tục dùng thân phận này, giờ phút này hắn đã có đủ năng lực tự vệ, vả lại hắn cũng không biết nhiều về Vương gia, nên vẫn là lộ ra một mặt lạnh nhạt, tránh trả lời những câu hỏi của Vương Kỳ.

Vương Kỳ tưởng rằng Vương Huy vẫn có oán khí với Vương gia nên không muốn nói chuyện, cũng đành phải chấp nhận, trong lòng thầm nghĩ dù sao đối phương cũng có một nửa dòng máu nhà họ Vương, vì bồi dưỡng ra một cao thủ trụ cột trong tương lai, hắn biết gia chủ sẽ nghĩ được cách để đứa trẻ này cúc cung tận tụy.

Dù là phải trả giá cao cỡ nào, thiên tài như Vương Huy nhất định không thể rơi khỏi tay Vương gia.

Một thiên tài 13 tuổi Ngưng Đan tứ trọng.

Cả hai đi nhanh trên đường phố, rất nhanh thì đến phủ đệ Vương gia, hai người trông cửa nhìn thấy Vương Kỳ dẫn Vương Huy đi vào, cũng khá bất ngờ, vì Vương Huy đã lâu không trở lại Vương phủ.

"Tiểu Huy, cùng ta đến gặp gia chủ!" Vương Kỳ dẫn Hoàng Việt đến một thư phòng, kêu hắn ngồi chờ, sau đó không bao lâu, Vương Kỳ cùng một người đàn ông bệ vệ bước vào thư phòng, người đàn ông này nhìn về Hoàng Việt, ban đầu lộ ra hơi có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến lời Vương Kỳ nói, liền trở lại thái độ tự nhiên.

"Tiểu Huy, là bọn ta bạc đãi ngươi a!" Người đàn ông bệ vệ, cũng là gia chủ Vương gia, anh của mẹ Vương Huy, nhìn Hoàng Việt cảm khái nói.

Hoàng Việt nhìn đối phương, cũng không nói gì, nhưng trong lòng hơi rung động, người đàn ông này, tuy rằng khí tức nội liễm, nhưng rõ ràng đã ở một tầng thứ hơn xa hắn.

Rõ ràng đã bước vào Ngưng Đan hậu kỳ.

"Tiểu Huy, hay là ngươi đi gặp mẹ ngươi trước đi!" Người đàn ông bệ vệ thấy thái độ của Hoàng Việt không tốt, cũng không tỏ ra quá khó chịu.

"A Kỳ, ngươi dẫn tiểu Huy đi đi, từ hôm nay, tiểu Huy do ngươi trông coi!" Người đàn ông bệ vệ khẽ căn dặn, sau đó rời khỏi thư phòng.

Vương Kỳ đang muốn nói cái gì, nhưng Hoàng Việt liền chặn miệng nói trước: "Kỳ thúc, ta muốn yên tĩnh đọc sách!"

Hoàng Việt giờ phút này còn lâu mới đi gặp mẹ của Vương Huy đây, chính mình giết chết con bà ta, nếu gặp mặt đối phương, còn giả làm con đối phương, đây chẳng phải là quá đáng lắm sao?

Dù sao trong này có rất nhiều thư tịch, Hoàng Việt đọc những thư tịch này, hẳn sẽ hiểu rõ hơn về tòa đại lục này, cũng tiện cho việc tu luyện về sau.

Vương Kỳ nghe vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ nói khi nào có chuyện gì, có thể kêu người tìm hắn, rồi cũng rời đi.



Chiều hôm đó.

Cả Vương gia tổ chức nghị sự.

Muốn bàn bạc về việc Vương Huy gặp được kỳ ngộ, đột nhiên trở thành võ giả Ngưng Đan trung kỳ.

Các trưởng lão, cùng những chấp sự, trưởng bối của Vương gia đều tụ tập tại nghị sự phòng, không ngừng tranh cãi.

"Vương Đỉnh, thật sự không thể chờ thêm được sao?" Một người trung niên béo mập nhìn về gia chủ Vương Đỉnh của Vương gia, mặt đầy tiếc nuối nói.

"Vương Ân, ngươi không phải không biết, đây đã là năm cuối cùng!" Người đàn ông bệ vệ Vương Đỉnh đáp, sau đó hỏi: "Còn ai từ chối không?"

Mọi gia nhân Vương gia ở đây, ai nấy đều lắc đầu, nửa tiếc nửa bất đắc dĩ, cũng pha chút mong chờ, ngũ vị tạp trần.

Một vị trưởng lão còn có chút lo âu hỏi:" Nhưng đứa trẻ này đối với Vương gia ta có oán khí rất nặng a!"

Vương Đỉnh nghe vậy liền đáp: "Biết là vậy, nhưng nếu đứa trẻ này thành công, Vương gia ta sẽ một bước lên trời, đồng thời nếu nó biết chúng ta cho nó cơ hội này, chút bất mãn của trẻ con cũng có thể được hóa giải!"

Chư vị Vương gia nghe vậy, cũng đành phải gật đầu, sau đó một vị lão giả già nua nhất trong đó đứng ra nói: "Vậy ngay đêm nay liền bắt đầu, nếu thật sự không được, coi như trời không phù hộ Vương gia chúng ta!"

Chúng gia nhân nghe lão giả nói xong, ai nấy gật đầu đáp: "Vâng, đại trưởng lão!"