Chương 27: Vượt Vấn Tâm Trận

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 27: Vượt Vấn Tâm Trận

Chương 27: Vượt Vấn Tâm Trận

Chỉ thấy thanh niên chủ trì chiêu sinh kia ra lệnh bắt đầu đặt nguyên thạch vào trong các hốc lõm kế bên các trận kỳ, số lượng nguyên thạch sử dụng lên đến hàng ngàn viên, có thêm một số người phụ việc phụ giúp đặt nguyên thạch vào.

Sau đó Hoàng Việt ở trong trận pháp chỉ cảm thấy đầu óc của mình dường như bị quấy nhiễu, có vẻ là có sóng dao động nào đó, chủ yếu tập trung vào tinh thần, tuy vậy cũng không hề hấn gì với Hoàng Việt.

Phải biết bộ óc của Hoàng Việt rất thông minh, hay có thể nói là lực tinh thần của hắn không yếu, mạnh hơn rất nhiều người bình thường, hắn có thể tỉ mỉ cảm giác được sóng âm gây nhiễu loạn trí óc, nhưng ảnh hưởng đối với bản thân thì gần như có thể bỏ qua không tính.

Các thanh niên thiếu niên xung quanh thì lại khác, ai nấy trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, có người cắn răng, mồ hôi vã ra như tắm, quả thật Vấn Tâm Trận này không khác gì một nơi tra tấn tinh thần người khác, làm Hoàng Việt nhớ tới những biện pháp tra tấn trí não ở Địa Cầu.

Không quá mười phút sau, đã có một số người không nhịn được mà ngất xỉu.

Những người này bị những người phụ việc khiêng ra ngoài, tránh cho ảnh hưởng đến trí lực.

"Nửa đường rồi, cố lên!"

"Ta không thể bỏ cuộc!"

"Đau đầu chết ta a."

Mọi người ai nấy an ủi bảo ban nhau, cố gắng tiếp tục chèo chống.

Còn lại hai tốp người chuẩn bị đợt sau tiến vào trận thì ở ngoài không ngừng cổ vũ, tuy rằng tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, tuy nhiên cũng không có mấy người muốn chơi xấu, dù gì sau này mọi người rất có thể sẽ là bạn học.

Thanh niên chủ trì cũng đứng ở gò cao trên đài nhìn xuống đám thí sinh phía dưới, thử quan sát xem có nhân tài nào hay không.

"Ồ, thú vị!" Thanh niên này quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một thiếu niên trấn tĩnh, mặt lạnh như tiền, dường như Vấn Tâm Trận này không có chút tác dụng nào với hắn.

"Kiết Cương đại ca, lần này có tinh anh sao?" Một người phụ việc bên cạnh nghe thấy lời Kiết Cương nói, hỏi thăm.

"Tiểu tử kia, ngươi nhìn xem!" Nói rồi, hắn chỉ vào một thiếu niên anh tuấn, không ai khác chính là Hoàng Việt.

Sau chốc lát, người này cũng tấm tắc nói: "Vấn Tâm Trận tuy là trận pháp cấp thấp, nhưng dù là Ngưng Đan hậu kỳ cũng khó mà trấn tĩnh như vậy được a!"

Kiết Cương cười nhẹ nói: "Học viện lại thêm một thiên tài, Vấn Tâm Trận này có tác dụng khuấy nhiễu rất cao, chủ yếu kiễm tra sự trấn tĩnh của người, nếu như người có tâm trí không kiên định, vào trong sẽ bị nhức đầu không chịu nổi, ở Ngưng Đan trung kỳ đã trấn tĩnh như vậy quả thật là một mầm mống rất tốt."

"Kiết Cương đại ca, học viện tân sinh bỉ tái năm sau, xem ra tiểu tử này cũng khá có tiềm năng, nói không chừng sau này còn giúp học viện chúng ta giương danh đây…"

"Ha ha, chuyện không nói trước được, đáng tiếc, nếu hắn tham gia chiêu sinh từ khoá trước, tân sinh bỉ tái năm nay có lẽ cũng đạt được một thứ hạng không tệ." Kiết Cương liếm liêm môi, có chút đáng tiếc, hắn phụ trách chiêu sinh cho học viện đã lâu, cũng không phải lần nào cũng nhìn thấy có người thuận mắt như vậy.

Hai người Kiết Cương thảo luận, tuy rằng thanh âm không nhỏ, nhưng có Vấn Tâm Trận ngăn cách, những người ở trên đài cũng không nghe được gì.

Hoàng Việt cũng cảm giác được có ánh mắt tập trung nhìn về phía mình, hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua đối phương, sau đó nhắm mắt, đợi cho thời gian trận pháp vận hành kết thúc, tiếp tục khảo hạch bước tiếp theo.

Không quá mười phút sau, trận pháp cũng bắt đầu chấm dứt, áp lực mà các thí sinh nhận được bị triệt tiêu, nhiều người không nhịn được ngã nhào trên đất, thở hổn hển, tuy rằng khảo hạch này không cần động chân tay, tuy nhiên áp lực vào đầu óc lại rất lớn, làm cho bọn họ như chết đi sống lại.

Hơn hai mươi người trên đài lúc này chỉ còn mười ba người ở lại, những người này mặt mũi tuy còn hơi tím tái, nhưng không giấu nổi niềm vui, vượt qua ải này rồi, nếu như thực lực không thành vấn đề, vào Thanh Sơn học viện là điều đã chắc chắn.

"Ha ha, ta biết chắc lần này sẽ vượt qua được!"

"Vấn Tâm Trận quả thật lợi hại, đây mới là pháp trận cấp 2 mà thôi a…"

"Mau mau xuống, đến phiên chúng ta rồi!" Một số người không chờ được muốn lên thử.

Hoàng Việt thong dong bước xuống đài, vị thanh niên Kiết Cương kia cũng như có ý mà mỉm cười với hắn một cái, Hoàng Việt cũng cười lại đáp lễ, nhưng cũng không để tâm quá nhiều.

Với hắn, Thanh Sơn học viện chẳng qua là một phen thử nghiệm, hắn muốn biết việc tu hành trong thế giới này được phân chia như thế nào, một học viện nổi danh của một thành lớn là một lựa chọn khá tốt, nếu không thì để hắn tiềm tu trong Hắc Huyền Sơn tu luyện cũng được.

Nhìn Hoàng Việt vừa đẹp trai lại vừa trấn định như vây, dường như Vấn Tâm Trận không làm khó được hắn chút nào, cũng có vài cô gái quăng cho hắn ánh mắt dụ hoặc, phải biết ở dị giới này rất thoáng, chỉ cần là nam nhân ưu tú, muốn bao nhiêu cô gái cũng được chứ không cần phải câu nệ phép tắc như ở Địa Cầu.

"Tiếp theo, tốp thứ hai!" Thanh niên Kiết Cương hô to, ra hiệu cho người ở tốp thứ hai lên đài, sau đó lại có người cho nguyên thạch vào các lỗ khảm, vừa rồi các viên nguyên thạch bị cho vào đã mất hết năng lượng, tự động phân giải, làm Hoàng Việt cũng khá tấm tắc lấy làm kỳ, quả nhiên nguyên thạch ở thế giới này là một thứ rất có tác dụng.

Đám người Hoàng Việt ở dưới đài chờ đợi, chờ đến sau khi hai tốp sau hoàn thành khảo hạch, tiếp đó sẽ là bước khảo hạch thứ hai, những người đã vượt qua này lúc này ai nấy khoác vai nhau, xưng huynh gọi đệ, dường như cũng biết mình chắc chắn sẽ là đồng môn bạn học rồi.



Thanh Sơn Thành, Phủ Thành Chủ.

Trong sảnh đường một toà biệt viện nguy nga, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là ba người đang quỳ, người đàn ông này mày kiếm mắt sáng, mặt mũi uy vũ, mang khí thế uy phong của người thường ngồi ở vị trí cao.

"Chuyện ta giao cho các ngươi điều tra, thế nào rồi?" Giọng điệu uy nghiêm của hắn vang lên, ba người quỳ phía dưới nghe vậy lập tức đồng thanh đáp:

"Thưa Thành Chủ, tên thiên tài của Ma Môn đó sau khi giết vài đệ tử của Uy Phong học viện thì lẩn trốn hành tung, rất khó điều tra ra, chúng ta nghi ngờ hắn vẫn còn ẩn phục ở trong thành, nhưng vẫn chưa truy ra được đầu mối!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói: "Đám Ma Môn này càng lúc càng hành sự quá quắt, nếu không phải tin tức của ta nhanh nhạy, cũng khó mà biết được âm mưu của Ma Hoàng Tông, các ngươi tiếp tục điều tra kỹ, nếu có bất kỳ hiềm nghi nào cũng không được bỏ sót."

Ba người kia nghe xong lập tức hô lớn: "Vâng, Thành Chủ!"

"Lui ra đi!"

"Vâng, Thành Chủ!"

Sau khi ba người kia lui ra, Thành Chủ Lôi Tâm Hướng mới khổ não mà day day trán, vẻ mặt khá phiền muộn.

"Phụ thân, lại là chuyện của Ma Hoàng Tông sao?" Đột nhiên, một thanh âm êm dịu vang lên, một nữ tử tuổi tác chừng hai mươi bước vào sảnh đường, nữ tử này thân hình mảnh mai, gương mặt cực đẹp, nghe trong lời nói có thể đoán ra là nữ nhi của Thành Chủ.

"Ừ, dạo này con ra ngoài lịch luyện phải cẩn thận một chút, tên Ma Tử đó không dễ đối phó đâu!" Lôi Tâm Hướng đầy trìu mến nhìn con gái cưng của mình, khuôn mặt cũng hơi giãn ra.