Chương 29: Sơ nhập học viện

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 29: Sơ nhập học viện

Chương 29: Sơ nhập học viện

Tối hôm đó.

Phòng ở của học viên.

"Kiệt thiếu, Kiệt thiếu, không xong, không xong!" Lục Cương hớt hải chạy vào phòng của Hoàng Kiệt, giọng nói không giấu nổi vẻ hoảng hốt.

"Có chuyện gì, bình tĩnh nói." Hoàng Kiệt thấy tên tiểu đệ của mình cuống quýt như vậy cũng có chút khó chịu, hắn bảo tên này đi điều tra về tiểu tử kia, chẳng lẽ ra chuyện gì lớn rồi hay sao.

"Đại ca, không ổn rồi!" Lục Cương trấn tĩnh không được, vội nói: "Là tiểu tử kia, hắn, hắn là Ngưng Đan tứ trọng!"

"Cái gì?" Hoàng Kiệt lúc này cũng hết hồn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao ai cũng là Ngưng Đan tứ trọng cả rồi.

"Ngươi chắc chắn chứ?" Hắn có vẻ không tin.

"Đại ca, trong thông báo chiêu sinh của học viện có tên đó, ghi rõ ràng, Hoàng Việt, Ngưng Đan tứ trọng, ngươi đến xem là biết." Lục Cương dồn giã nói.

"Lẽ nào, trong Hắc Huyền Sơn hôm nọ, thằng nhãi Tiểu Huy đã đột phá Ngưng Đan tứ trọng, tiểu tử này cũng từ chút công phu mèo cào mà đột phá đến Ngưng Đan tứ trọng, bọn hắn rốt cuộc đạt được kỳ ngộ gì?" Hoàng Kiệt cũng là người nhanh nhạy, rất nhanh thì nghĩ đến chỗ không đúng, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra hôm nọ, lâm vào trầm tư.

"Chết tiệt, kỳ ngộ như vậy sao không đến phiên ta, bằng không bây giờ ta đã là Ngưng Đan ngũ trọng!" Hắn tức giận dậm chân, tuy vậy cũng có chút hốt hoảng, không biết phải giải quyết như thế nào.

"Đại ca, là như vậy sao, là chuyện trong Hắc Huyền Sơn hôm nọ?" Lục Cương cũng lộ rõ vẻ ganh ghét, nếu hắn được kỳ ngộ như vậy, có khi giờ này còn mạnh hơn Hoàng Kiệt a.


"Ừ, chuyện đã đến nước này, chúng ta không làm gì được tiểu tử kia, chỉ hy vọng hắn cũng không có địch ý với chúng ta a, nếu không cũng chỉ đành nhờ huynh trưởng ta ra tay." Hoàng Kiệt ngán ngẩm thở dài, nhắc tới vị huynh trưởng này, hắn có chút ngao ngán, nếu phải mời mấy vị đại ca trong nhà hắn đứng ra, chắc hẳn lại phải xuất huyết một phen.



"Cái gì, Vương Huy mất tích rồi?" Gia chủ Vương gia Vương Đỉnh ngồi trên ghế cao, nhìn Vương Kỳ đang bẩm báo phía dưới, ngạc nhiên thốt lên.

"Vâng, gia chủ, Vương Huy hắn không biết đi đâu, cũng không để lại thư từ gì, tra không ra tung tích." Vương Kỳ như thật nói.

"Đã hỏi thăm người quen của nó chưa?" Vương Đỉnh trầm ngâm, hỏi tiếp.

"Đã tra qua, tiểu tử đó cũng không biết nó đi đâu." Vương Kỳ vội vàng nói.

"Nó không muốn tiến vào Thanh Sơn học viện sao, tự dưng lại biến mất, lẽ nào là xảy ra chuyện gì, hay là bản thân nó có vấn đề gì?" Vương Đỉnh là người thông minh, nhớ tới chuyện chính mình lần trước dẫn Vương Huy vào từ đường, rõ ràng Vương Huy đã gần như kích phát được bí ẩn của tấm bài vị kia.

Hắn không nói gì thêm, quay người đi ra khỏi phòng, sau đó bước nhanh đến Từ Đường, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Sau khi đến Từ Đường, Vương Đỉnh bước lại gần khối bài vị, giơ lên nhìn kỹ, kiểm tra, nhưng rõ ràng không cảm thấy có gì bất thường.

"Lẽ nào là ta nghĩ sai?" Vương Đỉnh có chút không cam lòng, hắn thà rằng Vương Huy đã lấy được bí mật của tấm bài vị này rồi bỏ nhà đi, còn hơn nghĩ đến chuyện Vương Huy đột ngột mất tích.

Hắn quay lại phòng nghị sự, sau đó ra lệnh cho Vương Kỳ: "Ngươi nói với nhị trưởng lão, Vương Huy đi chưa xa, nhất định phải tìm ra, một thằng nhãi ranh, nó đã biết thứ không nên biết, nếu đã không yên phận, vậy không cần cũng được."

"Ý của gia chủ là?" Vương Kỳ vừa nói, vừa giơ tay đưa ngang qua cổ.

"Cứ vậy mà làm." Vương Đỉnh nói xong, xoay người rời khỏi phòng.

Đêm hôm đó, có hai bóng người không một tiếng động rời đi Vương gia, trong này không bao gồm Vương Kỳ.


Thanh Sơn học viện, sáng sớm.

"Các tiểu bạn học, đi theo ta, hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi làm quen Thanh Sơn học viện." Kiết Cương mặt mũi đầy niềm nở nói với đám võ giả mới gia nhập Thanh Sơn học viện, trong này bao gồm Hoàng Việt, vừa tối qua, sau khi báo cáo kết quả chiêu sinh, hắn được cao tầng trong học viện thưởng cho một vạn nguyên thạch, còn có mấy chục điểm cống hiến, trong này không thể thiếu công của Hoàng Việt, người đứng đầu lần chiêu sinh này.

Từ trong khu ký túc xá cho học viên mới bước ra, đám người Hoàng Việt ai nấy bỡ ngỡ, nìn trái nhìn phải, quả thật kiến trúc trong toà học viện này có rất nhiều, trong học viện cũng có khá nhiều người qua lại, đi được một hồi thì mọi người đến một quảng trường lớn, Kiết Cương hồ hởi nói: "Đây là Giảng Đạo Tràng, trong học viện có tổng cộng bốn toả Giảng Đạo Tràng, mỗi ngày sẽ lần lượt có lão sư giảng đạo, về chi tiết lịch học có thể đến bảng thông cáo xem kỹ nha."

Giờ phút này, trên hàng bậc thang của Đạo Tràng cũng có một vài học viên khác đang ngồi chờ đợi, một vài nhóm người túm lại nói chuyện gì đó, cũng có thể là trao đổi phương thức tu luyện, Kiết Cương cũng không để đám người Hoàng Việt nán lại lâu tại đây, hôm nay hắn sẽ dành ra một buổi dẫn các học viên mới đi tham quan nhiều nơi cần thiết cho quá trình tu luyện sau này, ngoài Giảng Đạo Tràng ra, còn có Luyện Võ Tràng, Lôi Đài, Tài Nguyên Các, Cống Hiến Điện, vân vân rất nhiều nơi cần phải giới thiệu.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, đám người Hoàng Việt đã đi qua khá nhiều nơi trong học viện, cũng biết vì sao những nơi này được xây dựng, có ích gì cho việc tu luyện của mình.

"Kiết Cương sư huynh, Lôi Đài chiến nơi này có cho phép đánh chết người không?" Một học viên tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên, nếu các ngươi có thù oán sinh tử, vẫn là có thể ký giấy sinh tử, chiến đấu thoải mái, bằng không, nếu đánh chết người sẽ bị Chấp Pháp Đường xử phạt." Kiết Cương tâm trạng khá vui, nên từ nãy đến giờ vẫn luôn tận tình giải thích.

"Hoàng Việt tiểu bạn học, ta thấy ngươi sao mà ít nói thế, có thắc mắc gì cứ thoải mái hỏi huynh, hắc hắc!" Kiết Cương nhìn Hoàng Việt vẫn im lặng đi trong hàng, tỏ ra rất thân thiện.

"Đa tạ Kiết Cương đại ca, ta chỉ có một điều muốn hỏi, bằng cách nào có thể tăng tu vi lên nhanh nhất?" Hoàng Việt nhàn nhạt nói, đây là điều hắn muốn hỏi đã lâu, nhưng vì quá nhiều học viên lên tiếng nên không tiện chen ngang.

"Tăng tu vi lên nhanh nhất sao?" Kiết Cương nghe vậy, suy nghĩ chốc lát, rất nhanh thì nói: "Dĩ nhiên là kiếm càng nhiều điểm cống hiến, đổi lấy công pháp càng cao cấp, như vậy tu luyện sẽ rất nhanh." Hắn nói mà không giấu nổi lòng hướng tới, Hoàng Việt cũng đã nhìn ra, vị sư huynh Kiết Cương này có tu vi Ngưng Đan lục trọng, tuy không tính là thấp nhưng có lẽ so với thiên tài thì không đáng là gì.

"Kiết Cương đại ca, học viên trong học viện chúng ta chia làm mấy cấp, người mạnh nhất là tu vi gì?" Một học viện khác lên tiếng hỏi.

"Chuyện này ngươi còn cần phải hỏi sao, dĩ nhiên là ký danh, bình thường, tinh anh, hạch tâm, người mạnh nhất ta nghe nói đã đạt đến Ngưng Đan cửu trọng rồi." Một học viên khác chen lời nói.

Kiết Cương nghe vậy, cũng không có ý giải thích thêm, lại nhìn về Hoàng Việt, ân cẩn hỏi: "Hoàng Việt huynh đệ, ngươi rất có tiềm năng, tại sao muốn tăng nhanh thực lực như vậy, chắc muốn đạt thứ hạng cao trong tân sinh bỉ tái chứ gì?"

"Tân sinh bỉ tái?" Hoàng Việt nghe vậy, có chút tò mò.

Thấy Hoàng Việt có vẻ không biết tân sinh bỉ tái là gì, Kiết Cương nói tiếp: "Quý này là quý thứ tư, mỗi năm học viên sẽ chiêu sinh bốn đợt chia làm mỗi quý, cuối năm nay, sẽ tổ chức tân sinh bỉ tái, đúng là học viên quý này sẽ có rất nhiều thiệt thòi, nhưng biết sao được, cũng vì các ngươi không đăng ký nhập học sớm." Nói đến đây, hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.