Chương 25: Bị người để mắt

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 25: Bị người để mắt

Chương 25: Bị người để mắt

Thanh Sơn học viện, trong một phòng dành cho học viên.

"Ngươi không nhìn lầm chứ?" Hoàng Kiệt đầy nghi ngờ nhìn về một thiếu niên, thiếu niên này biểu tình quy thuận, cảnh giới cũng không cao, còn chưa tới Ngưng Đan.

"Không sai đâu Kiệt thiếu, ta nhìn đúng là tiểu tử đó!" Lục Cương hết sức chắc chắn, hắn là một người trong đội ngũ săn Xuyên Sơn Ngao với Hoàng Kiệt hôm nọ, hắn tuy cảnh giới thấp, nhưng vẫn là đệ tử ký danh của học viện do có gốc gác là một gia tộc cỡ khá.

Lúc ban sáng, hắn đi vòng vòng trong thành thì nhìn thấy một thiếu niên nhìn khá quen mắt, nghĩ nghĩ một chút thì liền liên tưởng với Hoàng Việt ở trong Hắc Huyền Sơn hôm nọ, liền đến đây báo cho Hoàng Kiệt.

"Tốt, tiểu tử đó không biết đến đây làm gì, nhưng đã đến đây rồi, ta nhất định không tha cho hắn!"

"Kiệt thiếu, ta âm thầm đi theo, thấy hắn hình như đến để tìm học viện, ha ha, một tiểu tử nửa bước Ngưng Đan, còn không biết từ đâu nhô ra, còn dám hỏi thăm Thanh Sơn học viện đây!"

Hoàng Kiệt nghe vậy như có điều suy nghĩ, cười lạnh nói: "Nếu hắn vào được Thanh Sơn học viện, vậy càng dễ làm hơn chứ sao!"

"À, Kiệt thiếu, chuyện về tên Vương Huy, ngươi nghĩ sao?" Lục Cương nói đến đây, không kìm nổi vẻ kinh sợ, chuyện về tên Vương Huy ở Thanh Hoàng Trấn đã truyền đến Thanh Sơn học viện rồi a.

"Tiểu tử đó cũng không biết đạt được kỳ ngộ gì." Hoàng Kiệt cũng không nhịn được ganh ghét, mới cách đây mấy tuần, thằng nhãi Vương Huy đó cũng chỉ là tay giúp việc cho hắn mà thôi, nhưng không hiểu sao trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá đến Ngưng Đan tứ trọng rồi.



Chuyện Hoàng Kiệt và Lục Cương biết mình tới Thanh Sơn học viện, Hoàng Việt cũng không biết, mà dù có biết hắn cũng không để tâm lắm, giờ đây hắn đã đến Ngưng Đan thất trọng, cũng coi là đủ sức tự vệ.

Tuy vậy, Hoàng Việt cũng sẽ không để lộ ra thực lực của mình, dù gì mình là người từ nơi khác tới, lai lịch không rõ, nếu có tu vi Ngưng Đan thất trọng không khỏi cũng quá đáng nghi, vì vậy hắn dùng Quy Tức Công thu liễm lại còn Ngưng Đan tứ trọng, tuy có lẽ khó mà giấu diếm được ánh mắt cao thủ nhưng nếu những người cùng cảnh giới muốn nhìn ra cũng khó.

Hoàng Việt làm thủ tục đăng ký khảo hạch vào Thanh Sơn học viện, thấy hắn có cảnh giới khá cao, những đệ tử phụ trách chiêu sinh cũng rất niềm nở, khi nghe được Hoàng Việt là người của một trấn nhỏ tự tu luyện đến cảnh giới này thì càng ngạc nhiên, nhưng thiên hạ không hiếm cái lạ nên cũng không hỏi thêm nhiều.

"Ba ngày sau, sẽ là đợt chiêu sinh mới, vị huynh đệ đã đạt đến Ngưng Đan tứ trọng, lẽ ra đã đủ tư cách, nhưng do không có thư tiến cử, nên vẫn là phải dến tham dự khảo hạch nha!" Người đệ tử phụ trách chiêu sinh nói với Hoàng Việt, có lẽ do biết người trước mắt sau này sẽ là đồng môn của mình nên không ngại giải thích kỹ.

"Đa tạ!" Hoàng Việt nói cảm ơn, sau đó rời đi, còn ba ngày nữa, hắn cũng thuận tiện thăm thố toà thành này một chút, tiện thể hỏi thăm thêm tin tức về học viện này.

Hoàng Việt đi đến một tửu lâu nổi danh trong thành, để nghe ngóng tin tức, quán rượu là mộ địa điểm không tồi, có lẽ sẽ hỏi được tin về cường giả đỉnh cao trong toà thành này.

Quả nhiên, bước vào quán rượu, Hoàng Việt có thể thấy một vài đệ tử của các học viện, mặc quần áo có hoa văn của học viện mình trong Thanh Sơn Thành, toà quán rượu này tên là Thương Hồng Tửu Điếm, là trên đường đi hắn hỏi thăm được, trong đây là nơi tiêu phí dùng bữa của các võ giả cao cấp.

Từ trên khí tức của một vài đệ tử các học viện này, Hoàng Việt thấy có một vài người tu vi cảnh giới tương tự mình, là một số đệ tử khá chững tuổi, còn lại các khách nhân khác thì chỉ có vài vị cảnh giới cao hơn hắn, đều là người trung niên.

Xem ra, cũng không phải dễ gặp cường giả trẻ tuổi, thiếu niên tài tuấn, dù sao quán rượu xô bồ, trừ khi có trường hợp đặc biệt nếu không ngày thường rất khó thấy được thiên tài đến quán rượu này.

"Tiểu nhị, cho ta một bàn rượu thịt ngon!" Hoàng Việt lên trên lầu hai, dành cho các võ giả Ngưng Đan trung kỳ, ngồi vào một bàn ăn, sau đó vểnh tai lên nghe ngóng.

"Ngươi biết tin gì chưa?" Ở một bàn ăn cách đó không xa, có vài đệ tử của một học viện đang xì xầm.

"Chuyện gì?"

"Nghe nói Vương gia ở Thanh Hoàng Trấn có một tiểu tử được kỳ ngộ, trong vài ngày đột phá từ Ngưng Đan nhất trọng đến Ngưng Đan tứ trọng."

"Còn có chuyện này? Đây cũng xem như kỳ ngộ không nhỏ a!" Một thiếu niên khác tấm tắc, tuy rằng cũng không quá kinh sợ, do Ngưng Đan tứ trọng cũng còn thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới.

"Ừ, nghe nói thằng nhóc đó mới tròn 13 tuổi!" Thiếu niên ban đầu nói chuyện kia phụ hoạ thêm.

"Nếu có thể lôi kéo hắn vào học viện chúng ta, đó cũng coi là chuyện tốt."

"Hừ, Thanh Sơn học viện đã giành trước rồi, tuy vậy, nghe nói tiểu tử đó thân thế có chút phức tạp, thôi kệ đi, chỉ là một kỳ ngộ, ai dám chắc sau này hắn còn được kỳ ngộ như thế nữa, hắc!"

"Ha ha, nhưng dù gì 13 tuổi cũng đáng bồi dưỡng đây."

Mấy tên đệ tử của học viện này bàn tán một hồi, Hoàng Việt cũng nghe được, cảm giác có chút hài hước, nhưng đáng tiếc, hắn cũng không dùng thân phận đó nữa, mấy tên này có nghĩ nhiều cũng bằng thừa.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị mang đồ ăn lên, Hoàng Việt nhìn từng dĩa đồ ăn trên bàn, cảm thấy có chút cầu kỳ, quả nhiên là tửu điếm nổi tiếng, thức ăn vừa nhìn đã biết rất ngon.

Mấy tên đệ tử của bàn ăn bên kia hồi lâu sau lại bàn tán đến một chuyện khác, làm Hoàng Việt hơi cảm thấy hứng thú.

"Này, gần đây Ma Hoàng Tông khá rục rịch, nghe đồn có một vài đệ tử của Uy Phong học viện bị tập sát, không biết là ma đồ cảnh giới nào, nếu là Ma Sĩ sợ rằng khó chơi…"

Nghe người thanh niên này nói vậy, vài người khác cũng lắc đầu ngán ngẩm.

"Còn may Thanh Sơn Thành chúng ta có Thành Chủ cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nếu không bọn Ma Môn có khi giết vào tận đây rồi cũng nên." Một người khác cảm khái nói.

"Nguyên Anh sơ kỳ?" Hoàng Việt nghe được lời mấy thanh niên này nói, nhất là nghe được bốn chữ này, liền cảm thấy khá có ý tứ, còn nữa, cái gì mà Ma Môn, chẳng lẽ ở nơi này tu luyện công pháp Ma Đạo phổ biến lắm sao?

Cảm thấy thú vị, hắn liền đứng dậy, hướng tới bàn của mấy người thanh niên này lại gần.

"Các vị đại ca, bữa ăn này ta trả, như thế nào?" Hoàng Việt xít lại gần nói.

"Vị huynh đệ này?" Mấy người kia cũng khá bất ngờ.

"Không có gì, chỉ là thấy mấy huynh nói chuyện rất có thú vị, muốn kết giao mà thôi!" Hoàng Việt cười hì hì nói, rất có vẻ thiện cảm.

"Ách, được, vậy cũng tốt, huynh đệ mời ngồi!" Người thanh niên có vẻ là cầm đầu trong đó nói.

"Mời ngồi đi!" Mấy người khác cũng hồ hởi.

"Xin hỏi mấy vị đại ca, vừa rồi các vị đại ca nhắc tới Thành Chủ, chẳng giấu gì, tại hạ là từ nơi khác tới, chẳng lẽ vị Thành Chủ Nguyên Anh sơ kỳ này rất lợi hại sao?"