Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 19: Thắng dễ

Chương 19: Thắng dễ

"A Huy đại ca, lần khảo hạch này, cố gắng lên nha!" Tiểu Phan vỗ vỗ vai Hoàng Việt, chẳng hiểu tại sao, trong lòng Tiểu Phan giờ phút này đối với Hoàng Việt có rất nhiều lòng tin.

Có thể nói khí chất của Hoàng Việt lộ ra một sự tự tin đáng sợ.

Hoàng Việt cùng tiểu Phan đứng trong hàng ngũ lớp Ngự Thú, vào buổi khảo hạch hôm nay, Hoàng Việt và Tấn Minh trong lớp gần như đại diện cả lớp này, lớp Ngự Thú vốn dĩ không được đánh giá cao, nên khí thế có phần yếu ớt.

Các lớp khác khá là phô trương thanh thế, nhất là lớp Luyện Khí của Du Gia Thắng, thiên tài có thực lực Ngưng Đan nhị trọng, ứng cử viên cho chức đệ nhất lần khảo hạch này.

Ngoài ra còn có các lớp như Ngự Trù Sư, Trận Pháp Sư, Luyện Đan Sư, Thảo Mộc Sư, đội hình các lớp này cũng khá hầm hố, còn có không ít thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp.

Trong đó gây chú ý cho ánh nhìn của Hoàng Việt nhất là một thiếu nữ tầm 16 tuổi, mặc một bộ áo bào trắng, cô gái này có thực lực khá nhất trong lớp học viên của lớp Luyện Đan Sư, tu vi Ngưng Đan nhị trọng sơ kỳ.

"A Huy đại ca, đó là Lâm Tiểu Thanh, tam tiểu thư của Lâm gia, thực lực lợi hại lắm a!" Tiểu Phan như tưởng rằng Hoàng Việt không biết mà nhắc nhở.

"Ừm, không tệ!" Hoàng Việt gật gật đầu, cũng không lộ ra quá bất ngờ, tứ đại gia tộc Hoàng gia, Lâm gia, Viên gia và Vương gia, Lâm gia xếp thứ hai hắn cũng có nghe qua.

Lâm Tiểu Thanh cũng là người được các học viên chú ý nhất, mỹ nữ đi đến đâu cũng được yêu quý, huống chi còn là tiểu thư của đại gia tộc, cho dù là Du Gia Thắng nói về độ thu hút cũng có phần lép vế.

Trong hàng ngũ khách quý đến xem trên đài cao, Hoàng Việt cũng nhìn được một vài nhân vật hơi có thưc lực, đặc biệt là một vị lão giả tóc hoa râm ngồi ở ghế giữa khán đài, Hoàng Việt có thể cảm nhận được ở đây, vị này có tu vi cao nhất, mơ hồ hơn hắn mấy tiểu cảnh giới.

Nếu không phải Quy Tức Công của Hoàng Việt lợi hại, vả lại đã đột phá Ngưng Đan tứ trọng, sợ rằng đối phương có thể nhận ra hắn che giấu thực lực lúc này.

Còn lại trong các trưởng bối của tứ đại gia tộc, những người này cũng chỉ đồng cảnh giới với Hoàng Việt, có người thì nhỉnh hơn Hoàng Việt đôi chút, tức bước vào giai đoạn trung kỳ. Hoàng Việt cũng biết, đây cũng chỉ là những trưởng bối tầm thường nhất của tứ đại gia tộc mà thôi a.

Giờ phút này, Hoàng Việt gần như có thể chắc chắn tại đương trường, không ai đủ khả năng uy hiếp hắn, dù là hắn không cần đến gói quà trung cấp.

Nếu có uy hiếp đôi chút, thì chỉ có lão giả tóc hoa râm ngồi ghế giữa kia, mơ hồ là Viện Trưởng của Thanh Hoàng học viện.

Lão Viện Trưởng cũng không bắt mọi người đợi lâu, sau khi các vị khách quý đến đông đủ, liền cho phép khảo hạch tranh tài bắt đầu.

Tất cả học viên có tu vi từ Ngưng Đan sơ kỳ trở lên lần lượt tiến lên bốc thăm chọn ra đối thủ, những học viên chưa đạt đến cảnh giới Ngưng Đan thì chỉ làm khán giả cổ vũ cho những học viên ưu tú.

Hoàng Việt cũng bước ra khỏi hàng, đi rút lệnh bài chọn đối thủ, lớp của Hoàng Việt là lớp ít học viên tham gia nhất, chỉ có hắn cùng 3 người có tu vi Ngưng Đan trở lên.

Khi Hoàng Việt đi ra khỏi hàng, hắn cũng chú ý tới ở trên khán đài, một vị trưởng bối khách quý nhìn về hắn với ánh mắt khinh thường, làm Hoàng Việt cũng mơ hồ đoán được vị này là người Vương gia.

Cũng phải, Vương Huy trước đây tu vi chỉ có Ngưng Đan sơ kỳ, cũng chỉ biết chút trò quấy nhiễu dị thú, hoàn toàn không đáng xem ở lần khảo hạch này.

"Số 7!" Hoàng Việt rút trúng lệnh bài số 7 màu đỏ, tức hắn sẽ phải thi đấu với đối thủ mang lệnh bài số 7 màu xanh.

Lần lượt từng ánh mắt cười hả hê nhìn về Hoàng Việt sau khi người chủ trì công bố số hiệu, Hoàng Việt vừa rồi cũng đã nghe, người rút trúng lệnh bài số 7 màu xanh không ai khác ngoài Lâm Tiểu Thanh tam tiểu thư Lâm gia.

Trên khán đài, trưởng bối của Lâm gia cũng cười gằn nhìn trưởng bối Vương gia, rõ ràng đang rất đắc ý.

"Hừ!" Vương Kỳ, vị cửu chấp sự của Vương gia rõ ràng thần sắc không quá thoải mái, dù rằng Vương Huy là con ghẻ của Vương gia hắn nhưng mới trận đầu đã thua thì rõ ràng quá mất mặt.

Lâm Tiểu Thanh cũng nhìn nhiều Hoàng Việt mấy lần, nàng có chút bất ngờ khi thấy Hoàng Việt không có bao nhiêu khẩn trương, nhưng cũng không thèm để ý tới.

Ở đây có thể khiến cho nàng chăm chú đối đãi, cũng chỉ có Du Gia Thắng của lớp Luyện Khí Sư.

Sau khi các học viên rút thăm xong, các trận thi đấu cũng bắt đầu diễn ra.

Từng học viên mang số thăm từ 1 đến 4 nhảy lên 4 lôi đài phụ, trong số đó ở lôi đài số 3, Du Gia Thắng đứng đối diện với một học viên của lớp Trận Pháp, người này nhìn về người trước mà đầy chán nản, xem ra hắn cũng biết mình hẳn không phải đối thủ của thiên tài đến từ trấn khác này.

Rất nhanh, kết quả từng lôi đài đã có, vị Trận Pháp Sư ở lôi đài số 3 sau một chiêu liền ngã ngửa, Du Gia Thắng vì muốn gây chú ý, cũng xuất thủ không nhẹ.

Tiếp theo là đến lượt trận thứ hai, lần này Hoàng Việt cũng lên lôi đài.

Tại lôi đài Du Gia Thắng vừa chiến thắng mới rồi, Hoàng Việt cùng Lâm Tiểu Thanh đối diện nhìn nhau.

"Tiểu đệ, nghe lời tỷ tỷ, nhớ phải nhận thua nha!" Lâm Tiểu Thanh nhìn Hoàng Việt, khuôn mặt có chút trêu ghẹo, cô ta có vẻ cũng không muốn động thủ bắt nạt một đứa nhỏ.

Dù rằng đứa nhỏ này tư chất cũng rất khá, không hề kém cô là bao.

Hoàng Việt nghe vậy cũng chỉ cười lạnh, không nói gì nhiều.

Sau khi người chủ trì cho phép các trận đấu bắt đầu, Hoàng Việt cũng không ngoan ngoãn nghe lời vị tỷ tỷ xinh đẹp kia.

"Tiểu Huy, xem ra ngươi rất không vâng lời a!" Lâm Tiểu Thanh cười khúc khích, cũng không lộ ra tức giận, chỉ là khẽ động cước bộ, lướt người tới tung ra một chưởng.

Hoàng Việt không chút dao động, nhẹ nhàng tiếp một chưởng đối phương vỗ tới.

"Bành!" Một tiếng vang trầm đục vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ của nữ nhân, trái với suy nghĩ của mọi người, ánh mắt từng khán giả xung quanh chợt trừng lớn, khi mà Lâm Tiểu Thanh là người bay ngược ra ngoài võ đài, té vào đám đông đang đứng xem phía dưới.

Toàn trường tĩnh lặng như tờ, ngay cả lão giả tóc hoa râm ngồi ghế giữa trên khán đài, cũng đứng bật dậy, lộ ra vẻ khó tin.

Sau đó, lão giả này nhìn về Vương Kỳ, tấm tắc nói "Vương gia dấu giếm thật sâu a!", làm Vương Kỳ lúc này đang sững sờ cũng phải giả bộ tỏ ra đã biết rõ.

Còn kế bên Vương Kỳ, trưởng bối của Lâm gia dường như không thể tin được, hắn mặt đầy lo lắng phi người xuống kiểm tra thương thế của Lâm Tiểu Thanh, sau khi xác nhận người cháu này không có chuyện gì, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Các học viên đứng xem phải mất vài chục giây mới tỉnh hồn lại, kể cả Du Gia Thắng lúc này nhìn Hoàng Việt cũng có một vệt khiếp sợ trong mắt, dường như cực kỳ kiêng kỵ đối phương.

"Ta… ta không nhìn lầm chứ, A Huy đại ca một chiêu đánh bại Lâm Tiểu Thanh!" Tiểu Phan ngây ngốc nhìn về Hoàng Việt đang bước đi về phía mình, trong lòng càng thêm chắc chắn Vương Huy dạo thời gian này rõ ràng biến hóa hoàn toàn.

Hoàng Việt đi về hàng ngũ lớp Ngự Thú Sư, lúc này Liễu Vịnh Ca lão sư đứng ở ngay đầu hàng cũng không giấu nổi vui mừng, dù rằng chuyện này xảy ra khiến hắn cũng rất chấn kinh.

Một màn nhẹ nhàng đánh bại Lâm Tiểu Thanh này của Hoàng Việt làm cho các trận đấu tiếp theo nhạt nhẽo đi rất nhiều, mọi người giờ phút này cũng chỉ muốn biết rốt cuộc Hoàng Việt khi đấu với Du Gia Thắng, còn có thể làm được một màn vừa rồi hay không.

Sau đó, các đối thủ tiếp theo của Hoàng Việt lên đài gặp hắn đều nhanh chóng nhận thua, cứ thế, Hoàng Việt bước vào trận đấu cuối cùng, gặp vị thiên tài "đệ nhất" của Thanh Hoàng học viện.