Chương 21: Bài vị kỳ quái

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 21: Bài vị kỳ quái

Chương 21: Bài vị kỳ quái

Tối hôm đó, khi Hoàng Việt đang đọc sách ở thư phòng, Vương Kỳ quay trở lại, nói có chuyện quan trọng muốn báo cho hắn biết.

"Vương Huy, ngươi có biết không, Vương gia chúng ta từng ra đời cường giả cảnh giới Luyện Hư!" Vương Kỳ tiến lại gần Hoàng Việt, nói khẽ vào tai hắn.

"Kỳ thúc, là thật sao?" Hoàng Việt nghe những lời này, cũng phải hết hồn, vừa rồi hắn đọc qua thư tịch, cũng biết cảnh giới ở Dị Giới khác với Địa Cầu khá nhiều.

Ở mảnh đại lục này, Tiên Thiên không phải là Tiên Thiên như Địa Cầu, mà Tiên Thiên chân chính là một cảnh giới cực cao.

Ở Thanh Nguyên đại lục, sau cảnh giới Ngưng Đan là cảnh giới Nguyên Anh, mà sau Nguyên Anh là Luyện Hư, rồi mới tới Tiên Thiên.

Bây giờ Hoàng Việt mới biết tại sao khi nhắc tới cảnh giới Tiên Thiên, tên nhóc Vương Huy khi trước lại phản ứng mãnh liệt như thế.

Tuy vậy, cảnh giới Luyện Hư mà Vương Kỳ vừa nói, đã đủ hết sức đáng sợ, người đạt tới cảnh giới này, ai không phải là tông chủ một phái, hùng bá một phương.

Chứ đừng nói là Tiên Thiên cao thủ, cường giả tầng thứ này, đã không phải là người mà Hoàng Việt hiện tại có thể nhắc tới.

Vương Kỳ thấy Hoàng Việt có vẻ sững sờ ra thì không mấy ngạc nhiên, sau đó nói: "Vương Huy, lần này Vương gia chúng ta muốn cho ngươi một cơ duyên lớn,tuy vậy có thể thành công hay không, phải xem vận khí của ngươi."

Hoàng Việt lúc này càng sững sờ: "Cơ duyên?"

"Đi theo ta!" Vương Kỳ cũng không nói nhiều, hắn tin Hoàng Việt đủ thông minh để biết có nên hay không nghe theo hắn.

Hoàng Việt cũng có chút hiếu kỳ cùng mong đợi, nếu là cơ duyên, lại liên quan đến cao thủ cảnh giới Luyện Hư, nếu như đạt được hẳn nhất định sẽ rất hữu dụng.

Đi theo Vương Kỳ, Hoàng Việt được dẫn tới phòng nghị sự, lúc này đây rất nhiều gia nhân cao tầng của Vương gia đang tập trung tại đây, thấy Hoàng Việt tới, ai nấy đều quăng một ánh mắt hiếu kỳ, như đang nghiệm chứng việc Hoàng Việt đột phá có phải hay không là thật.

Hoàng Việt bình thản bước vào đại diện, khẽ khom người chào, sau đó yên lặng chờ chỉ thị của gia chủ.

Gia chủ Vương gia Vương Đỉnh sau khi thấy Hoàng Việt bước vào, liền nói với chư vị gia nhân: "Thế nào, không sai chứ?"

Từng vị chấp sự trưởng lão của Vương gia thấy Hoàng Việt quả thật đã đột phá Ngưng Đan trung kỳ, đều gật gật đầu, không có ý kiến.

"Vương Huy, ngươi đi theo ta!" Gia chủ Vương Đỉnh thấy không ai nói gì, liền bước ra khỏi phòng, dẫn theo Hoàng Việt phía sau.

"Mong trời phù hộ Vương gia chúng ta a!" Vị đại trưởng lão tóc trắng than thở, đám người trong nghị sự điện lúc này cũng nhìn về một hướng, khẽ vái lạy một cái.

Đi theo gia chủ Vương Đỉnh ra khỏi Nghị Sự Điện, hai người hướng về phía sau Vương phủ mà đi, theo Hoàng Việt nhìn thấy, khu vực này không có gia nô, dường như là nơi cấm khu nào đó của Vương phủ.

"Gia chủ, chúng ta đi đâu?" Hoàng Việt tò mò hỏi.

"Đi Từ Đường!" Gia chủ Vương Đỉnh khẽ đáp.

Biết trong lòng Hoàng Việt có nhiều điều nghi ngờ, gia chủ Vương Đỉnh nói thêm: "Chắc a Kỳ cũng nói cho ngươi biết phần nào rồi!"

Chần chờ một chút, Vương Đỉnh nói tiếp: "Vị tổ tông đó của Vương gia, có để lại một món bảo vật, đáng tiếc Vương gia ngày càng lụn bại, thế hệ trẻ qua các thời kỳ đều không giải được bí mật của món bảo vật này, bằng không Vương gia chúng ta há chỉ chôn chân tại Thanh Hoàng trấn!"

"Bảo vật? Bí mật?" Hoàng Việt nghe vậy càng dấy lên hứng thú, sau đó hỏi tiếp: "Thế có nghĩa là ta có thể mở ra?"

Vương Đỉnh nghe vậy, cũng khẽ thở dài: "Vẫn chưa biết được, nhưng ngươi có thể là hy vọng, dù sao chỉ có máu của người trẻ tuổi, mới có khả năng kích thích món bảo vật này, đặc biệt tuổi càng trẻ nhưng tu vi càng cao, phản ứng của món bảo vật này càng mạnh, vì vậy mới để ngươi thử xem."

"Những người trước đều đã thất bại?" Hoàng Việt thầm hô kỳ lạ.

"Ừ, nếu như để sang năm, có lẽ món bảo vật này đã thành đồ vứt đi, như lời mà tổ tông đã từng nói!" Viên Đỉnh gia chủ giọng nói cực kỳ ảm đạm, có thể hiểu được tâm trạng của ông ta hàng chục năm qua, khi mà có miếng mồi ngon trước mặt mà mình lại không với tới được.

Tâm tình Hoàng Việt hơi hơi chột dạ, vậy nếu đây là món đồ của tổ tông Vương gia, hắn mang một dòng máu khác, liệu có thể biết được bí mật trong đó hay không, Hoàng Việt không có nắm chắc.

Nhưng nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại thử xem một lần.

Rất nhanh, Hoàng Việt cùng gia chủ Vương Gia đi đến trước một căn phòng cổ kính, mở cửa phòng ra, Hoàng Việt nhìn thấy bài vị của các trưởng bối Vương gia qua các thời kỳ, ở vị trí trung tâm, khắc ba chữ lớn Vương Khiết Tâm, vừa nhìn vào đã biết đây là người được Vương gia các thời kỳ tôn sùng nhất.

"Quỳ xuống!" Vương Đỉnh khẽ nói, Hoàng Việt cũng đành phải phối hợp làm theo.

Sau khi bái lạy, Vương Đỉnh rút ra một con dao nhỏ, cũng không nói gì mà rạch một vệt trên ngón tay Hoàng Việt, sau đó lấy máu đổ xuống trên khối bài vị ở trung tâm này.

Sau khi dính máu tươi, khối bài vị này dường như chịu kích thích nào đó, các đường vân xung quanh nó, ba chữ lớn Vương Khiết Tâm dường như tản ra màu máu đỏ, khẽ rung chấn lắc lư.

"Được sao?" Vương Đỉnh đầy chờ mong nhìn về khối bài vị, đây là lần đầu tiên hắn thấy được khối bài vị này chịu kích thích mạnh đến vậy, dường như có vẻ sắp nứt ra.

Nhưng không được bao lâu sau, khối bài vị liền bình lặng trở lại, dường như không hội đủ điều kiện gì đó.

Vương Đỉnh mặt đầy thất vọng nhìn về Hoàng Việt, khẽ lắc đầu nói: "Đi thôi! Xem ra sau bốn trăm năm, Vương gia đã không còn xứng đáng làm con cháu của ngài!"

Hoàng Việt thấy một màn này, cũng có chút tiếc nuối, nếu không phải có Vương Đỉnh ở đây, hắn còn muốn dùng gói quà làm ác trung cấp, tăng tu vi lên, để xem có thật sự là không thể hay không.

Nhưng nếu bây giờ đột nhiên thăng cấp, cũng lộ ra quá kỳ quái đi, nên Hoàng Việt vẫn là cùng Vương Đỉnh gia chủ rời khỏi Từ Đường, hắn dự định chờ có cơ hội lại lẻn vào, thử một phen xem sao.

Gia chủ Vương Đỉnh cũng không dẫn Hoàng Việt về chỗ nghỉ ngơi, mà là quay lại Nghị Sự Điện, sau khi mọi người biết chuyện không thành, ai nấy nhìn về Hoàng Việt ánh mắt cũng có chút chán ghét.

Vì tuy rằng Hoàng Việt là Ngưng Đan tứ trọng, nhưng cũng chỉ là nhất thời, nếu sau này không có kỳ ngộ, cũng khó mà giúp Vương gia phục hưng.

Vương Kỳ dẫn Hoàng Việt rời đi, tuy rằng thái độ không quá lạnh nhạt, nhưng so với lúc trước cũng bớt thân mật hơn nhiều.

Tối muộn, người trong Vương phủ chìm vào giấc ngủ, Hoàng Việt kết hợp Lăng Ba Vi Bộ cùng Linh Điền Không Gian, quay trở lại Từ Đường Vương gia.

Sau đó hắn mở ra gói quà làm ác trung cấp, tu vi trực tiếp đề thăng lên Ngưng Đan lục trọng.

Hoàng Việt tự rạch một vệt máu trên tay, sau đó nhỏ vào khối bài vị khắc chữ Vương Khiết Tâm.

Phản ứng lần này rõ ràng mãnh liệt hơn, khối bài vị gần như đã nứt vỡ.

Nhưng kết quả cũng không khác lần trước.

"Ngay cả như vậy cũng không được sao?" Hoàng Việt lắc đầu, thầm cho là mình không cùng huyết mạch với Vương gia đi.

Sau đó hắn lấy ra Dạ Ma Chi Tâm, muốn nhìn xem khỏa tim Dạ Ma này có gì đặc biệt.

Nào ngờ, Hoàng Việt vừa mới lấy ra trái tim Dạ Ma Chi Tâm này, khối bài vị lại rung lắc kịch liệt, dường như đang vô cùng thèm khát quả tim này.

"Cái quái gì?" Hoàng Việt thấy vậy, nơi nào không biết sự tình có thể có chuyển cơ, liền rạch một vết nhẹ trên trái tim, sau đó nhỏ máu từ Dạ Ma Chi Tâm vào khối bài vị kia.