Chương 99: Bọn Anh Tin Mày.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 99: Bọn Anh Tin Mày.

Minh gần như dùng cả buổi chiều ngồi luyện thanh cùng nhóm, đây là lần đầu tiên kể tử khi sống lại thì Minh mới có thời gian cùng quyết tâm luyện thanh một cách nghiêm túc thế này.


Minh thật sự cực kỳ tâm huyết với bài hát này – Tâm Hồn Của Đá.


Tâm Hồn Của Đá không chỉ là bài hát nó còn là ý nghĩa của sự truyền tải, của thông điệp mà Minh muốn gửi đến những sinh viên Bách Khoa vào cuối tuần này.


Cuối tuần này Minh tất nhiên sẽ đến Bách Khoa, không phải để tìm thêm nhân viên mới cho Lotus mà là để diễn thuyết.


Diễn thuyết là một thứ Minh sẽ làm, làm rất lâu, làm rất nhiều kỳ.


Ít nhất rất lâu sau Minh vẫn sẽ đi diễn thuyết.


Thứ nhất là để truyền tải thông điệp, truyền tải một thứ mà Jack Ma từng gọi là 'năng lượng tích cực'.


Bốn chữ Năng Lượng Tích Cực kia, bất kể nói trên phương diện nào thì cũng đáng để truyền tải đi tất nhiên cùng là Năng Lượng Tích Cực, Jack Ma hiểu là việc của lão mà Minh hiểu thế nào cũng là việc của Minh.


Hắn có cách hiểu... tương đối khác Jack Ma.


Thứ hai của việc diễn thuyết là rèn luyện chính kỹ năng của Minh, Minh cần rèn luyện khả năng diễn thuyết của mình.


Cái miệng thật ra là một thứ vũ khí vượt trên cả súng đạn, các cụ ngày xưa có câu 'chỉ biết nói mà không biết làm' nhưng đấy là thời các cụ, thời hiện tại không phải.


Chỉ cần biết nói, chỉ cần có thể nói, một mực nói, nói đến mức độ trở thành bản năng thì đó là bản sự, là một loại vũ khí trong thời đại mới.


Khả năng diễn thuyết cực kỳ quan trọng, hôm nay Minh chỉ đứng trước những sinh viên chưa trải sự đời, một mực hướng về tương lai màu hồng còn tương lai Minh phải đối mặt với những con cá mập ăn thịt người không nhả xương.


Nếu hiện tại không chuẩn bị, không rèn luyện chẳng lẽ đợi đến khi đối phương ăn thịt mình?.


Kiếp trước, Minh đã leo đến một vị trí không tệ nhưng hắn chỉ là dân làm thuê mà thôi, nói như thế nào cũng vẫn là thằng làm thuê.


Nếu nền kinh tế là đại hải dương thì Minh biết mình giỏi lắm là một con... cá ngừ.


Đừng nói trở thành cá mập, cá kình mà tư cách làm con cá heo bơi theo đàn còn không có.


Vì vậy hắn nhất định phải rèn luyện từ bây giờ, cái này không ai giúp hắn được.


Về phần tại sao hắn lại chọn trường Bách Khoa?, thì cứ coi như Minh có... thiện cảm với ngôi trường này đi.


Rất rất lâu về trước, khi mà hắn còn là một đứa bé, ước mở của Minh là làm thầy giáo, là được vào Bách Khoa.


Bách Khoa đối với hắn khi đó là một cái gì đó lớn lao lắm, cái này trăm phần trăm Minh bị ảnh hưởng từ mẹ hắn bởi trong mắt mẹ hắn Bách Khoa cũng là cái gì đó lớn lao lắm.


Sau này, Minh lớn lên, có rất nhiều thứ thay đổi, Bách Khoa cũng không còn là cái gì đó lớn lao nhưng thứ thiện cảm Minh dành cho ngôi trường này từ tấm bé thì vẫn luôn tồn tại.


Bài hát Tâm Hồn Của Đá thật sự không khó để biểu diễn, lời của nó cực gì giản dị, cực kỳ trực tiếp nhưng chính cái trực tiếp này thêm thứ âm thanh của Rock mới có thể đốn đổ lòng người.


Có những cái chết hóa thành bất tử.


Sự bất tử ở đâu thì Minh không biết nhưng sự bất tử trong âm nhạc thì luôn còn đó, trên thế giới không thiếu ví dụ và ở chính Việt Nam cũng thiếu.


Sự ra đi của anh là mất mát quá lớn với âm nhạc Việt Nam để một thằng chỉ đam mê nghe Rap như Minh cũng phải nghe Rock, nghe đủ từng bài của Bức Tường, nghe đến thuộc làu làu.


Như Minh đã nói, âm nhạc của Bức Tường và âm nhạc của Trịnh Công Sơn là hai thứ Minh nhất định phải mang nó xuất hiện trên cái cuộc đời này.


Giai điệu, ý nghĩa trong từng câu chữ, trong từng nốt nhạc chính là tài sản không thể để mất, không thể để thứ giai điệu kia biến mất trên thế giới này.


Tâm Hồn Của Đá không phải bài hát thành công nhất của Bức Tường nhưng ngay cả thế cũng chẳng ai có thể đứng ra phủ định giá trị của nó.


Bài hát này, cách phối nhạc, từng câu từng chữ đều có thể đánh động lòng người.


Thậm chí khi Minh viết xong bài hát này lập tức có thể chinh phục anh Cương, anh Thành sau đó cả anh Trung cùng anh Đạt đều bị cuốn vào.


Sau khi hoàn thành nhạc khúc trên giấy, năm anh em bắt đầu lao vào từng nốt nhạc, từng con chữ, Studio lập tức loạn thành một đoàn có điều... loạn nhưng mà vui.


Minh cũng không ham hố trở thành Vocal chính, nếu đây là một bài hát khác có lẽ Minh sẽ thử nhưng với thứ âm nhạc của Bức Tường, Minh biết mình còn thiếu một chút, không chỉ là kỹ thuật mà chất giọng của hắn cũng chưa đủ.


Chất giọng Rock khá đặc trưng, cũng không phải ai cũng có thể hát Rock, không phải ngẫu nhiên mà bất cứ Vocal chính nào trong ban nhạc Rock đều có chất giọng cực kỳ khỏe, cực kỳ vang.


Rock đánh thẳng vào tâm hồn, thứ âm nhạc của Rock chính là cần một chất giọng có thể đánh thẳng vào tâm hồn người khác, về khoản này thì anh Cương hơn Minh nhiều lắm.


Bởi vậy nhóm năm người của Minh chi thành Vocal, 2 Guitar, 1 Guitar bass cùng 1 trống.


Anh Cương tất nhiên là Vocal chính, Minh là Guitar kiêm Vocal phụ, anh Đạt là trống, anh Trung thành Guitar 2 còn anh Thành là Guitar Bass.


Đội hình này cũng đã tính là đẹp.


Năm anh em bận bịu đến hơn 8h tối mới dừng tay sau đó gọi cơm hộp về biệt thự.


Lúc này năm người vì tập quá hăng, vừa đói vừa mệt có điều trong lúc ăn đột nhiên anh Cương nói.


"Này Minh, bài hát xuất sắc thế này em không định ghi tên tác giả thật à? ".


Quen Minh trong thời gian cũng không dài nhưng đủ để Cương biết tất cả các bài hát mà Minh sáng tác đều để tên OV.


Minh với việc này cũng không giải thích nhiều chỉ nói.


"Anh Cương cứ kệ em, OV có ý nghĩa riêng mà ".


Anh Cương rất muốn hỏi ý nghĩa của chữ Ov, không chỉ anh Cương mà ba ông anh khác của Minh cũng muốn biết nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.


Thật ra việc OV là việc nhỏ, việc lớn còn ở sau.


Sau khi tập xong, mấy ông anh để Minh đi gọi cơm hộp, vì cửa hàng cơm cũng ở ngay gần biệt thự, cũng không đến mức gọi điện đặt cơm, Minh mượn xe máy của anh Thành xong phóng ra ngoài một lát là được.


Trong thời gian này mấy ông anh trong nhóm cũng ngồi xuống bàn bạc một số việc rồi cùng đưa ra quyết định.


Lúc này, anh Cương nhìn anh Đạt, anh Đạt khẽ cười, với anh Đạt đây là quen việc dễ làm.


"Vụ tên tác giả để sau đi, giờ là vấn đề bản quyền này, bọn anh trả cho mày bằng giá cái Linh nhé, để sáng mai anh chuyển khoản cho mày 200k".


Số tiền 200K này thật ra không phải số tiền nhỏ nhưng cả bốn ông anh của Minh hợp lại thì nó lại thành số tiền không lớn lắm.


Ví như Lam Linh được Sony cấp cho 3 triệu làm Album thì anh Đạt cũng có thể lấy ra 1 triệu tiền túi để cho em gái mình làm Album.


200K với chính anh Đạt cũng không coi là nhiều huống hồ còn ba người bạn nữa?.


Phải biết ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chơi được với nhau 10 năm, gia thế tuy có chênh lệch nhưng tuyệt đối đều là con nhà đại gia.


Minh đang ăn, hắn nghe vậy suýt nữa phun cơm ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh Đạt.


"Anh Đạt, làm nhạc cho chị Linh là em làm cho Sony, em sáng tác cho chị Hà cũng là cho Sony ".


"Anh em mình khác, em là thành viên trong nhóm, sao lấy tiền được? ".


Minh thật sự chưa từng nghĩ lấy tiền, thật sự không nghĩ.


Lần này không ngờ anh Thành lại lên tiếng.


"Không được, bọn anh lớn, bọn anh nói thì mày vẫn nên nghe chứ ".


"Mày là thành viên của nhóm nhưng ai trong bọn anh chẳng hiểu sau này mày không đi cùng nhóm xuất hiện trên sân khấu, nhạc mày sáng tác đến cả cái tên còn không ghi lại, sân khấu không lên, phỏng vấn cũng không dính đến, vậy không phải mày thiệt thòi quá sao? ".


"Bọn anh biết mày muốn làm nhạc, muốn làm nhà sản xuất gì gì đó chứ không phải ca sĩ, tài năng của mày bọn anh đều công nhận, đều ủng hộ, anh thì không rõ giá cả lắm nhưng mà nghe thằng Đạt nói là được, nếu để lão Bảo Lâm đứng ra có khi thu tiền còn đắt hơn, nhận đi em, không cần từ chối ".



Anh Thành tính tình khá trầm, trầm nhất trong bốn người nhưng một khi anh Thành mở miệng thì nó thuộc về vấn đề nghiêm túc.


Lần này anh Trung cũng không ngồi yên có điều giọng thì cũng không nghiêm túc như anh Thành mà có chút bông đùa.


"Yên tâm, em cũng không cần sợ bọn anh không đủ tiền, nói không phải khoe cái khách sạn Tây Hồ là của nhà anh mày đấy, thằng Đạt bỏ ra 1 triệu lo cho con bé Linh còn được, bọn anh bốn thằng chẳng nhẽ không bỏ ra được 1 triệu làm một Album hẳn hoi? ".


"Thằng Đạt cũng nói em đang khá bận, bận vụ con bé Linh, bện cả vụ chị Hà rồi học trên trường, học với lão Lâm, bọn anh thì cũng không giục mày, từ giờ đến tháng 2 năm sau cho bọn anh một Album là được, bọn anh mang đi chinh chiến Sao Mai ".


"Sau này bọn anh còn nhờ mày nhiều mà, anh em là anh em, tiền bạc là tiền bạc chứ? ".


Minh nhìn bốn ông anh, có một sự thật là đến hiện tại Minh vẫn chưa rõ gia thế bốn ông anh này.


Hiện tại coi như biết, coi như biết nhà ông Trung làm gì, dĩ nhiên kinh doanh khách sạn?.


Khách sạn Tây Hồ là khách sạn gì?, thật ra cái này Minh vẫn biết, nó hiện tại thay thế chính khách sạn Sofitel ở Hà Nội.


Tất nhiên khách sạn Tây Hồ cùng Sofitel hoàn toàn khác nhau cả về cấu trúc lẫn diện tích thậm chí cả cấp bậc luôn có điều đúng là nơi đặt Sofitel ở Hà Nội tại thế giới cũ của Minh thì đúng là nơi khách sạn Tây Hồ hiện tại ở Hà Thành.


Đây là một khách sạn 5 sao, một trong 2 khách sạn 5 sao duy nhất của Hà Thành.


Có lẽ nhiều năm sau, số khách sạn 5 sao sẽ tăng lên nhưng hiện tại Hà Thành thật sự chỉ có 2 khách sạn đạt cấp bậc này.


"Ha ha, cũng không cần áp lực, bọn anh đúng là có ý định nhờ mày làm Album thật nhưng không cần quá nhiều áp lực, về phần tiền bạc đúng là không nên lo cho bọn anh ".


"200K mà thôi, vốn không cần suy nghĩ, thật sự anh rất rất thích cái bài hát này, không chỉ lời bài hát, giai điệu của nó mà cả ý nghĩa truyền tải đều xuất sắc, bọn anh đều tin mày ".


Anh Cương lúc này chốt thêm một câu, anh Cương đã nói như vậy thì Minh có thể nói gì?.


Tuy nhiên tiền này, Minh vẫn không thể nhận hoặc ít nhất không thể nhận theo cách này.


"200K nhiều quá, em chỉ cần 150K thôi ".


Thấy các anh còn đang định nói gì, Minh lập tức nói tiếp.


"Thật ra em cũng có việc muốn nói với mọi người, em đang làm một trang web âm nhạc trực tuyến, cứ coi như các anh trả em 200K xong em lấy 50K mời mọi người làm đại diện trang web được không? ".


Nghe Minh nói xong, cả bốn ông anh nghi hoặc nhìn nhau.


Trang web nhạc trực tuyến là cái gì?.