Chương 105: Tỏ Tình

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 105: Tỏ Tình

Minh nhắn tin cho Dương chủ yếu là để báo điểm, căn bản không mang tính chất khoe càng không có tính chất muốn so điểm.


So điểm với sư phụ chính là tự ngược, hắn không muốn so.


Về phần so điểm với Hương, tất nhiên mang tính chất giao kèo, hắn cũng muốn biết điểm số của nàng ra sao.


Tất nhiên hiện tại Minh cũng không muốn tổng điểm 6 môn của mình cao hơn nàng, điểm thấp hơn mới có cái để nói.


Nhắn tin cho hai người xong lại nghe giáo viên chủ nhiệm nói lan man một hồi, chủ yếu là đá đểu mấy đứa điểm thấp trong lớp sau đó lái sang chuyện tương lai, chuyện học hành, nói chung không đụng chạm đến Minh thì hắn không quan tâm lắm.


Chịu đựng thêm một hồi rốt cuộc chuông báo hết giờ cũng vang lên, lúc này kèm với tiếng chuông vang lên, Minh lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.


Trong giờ học có thể lén sử dụng điện thoại nhưng mà tốt nhất nên để chế độ im lặng, ngay cả rung cũng không được bật.


Minh thì không quá tiếc cái điện thoại nếu bị thu nhưng mà bên trong còn rất nhiều số trong danh bạ của hắn, còn rất nhiều liên lạc, nói chung cần cẩn thận một chút.


Kiểm tra điện thoại, Dương vẫn không nhắn lại gì cho hắn, trái lại là Hương.


"Trưa nay anh Hương đón Hương, Minh cũng không cần đợi Hương đâu ".


Nhìn tin nhắn của nàng, hắn hơi nghiêng đầu khó hiểu.


Thật sự cũng không hiểu lắm, không phải hôm qua giao kèo rồi sao?, ít nhất nàng cũng phải cho Minh xem kết quả chứ?.


"Minh điểm cao thật đấy, thế mà còn muốn thi với người ta, hay là Minh kèm Thanh học được không? ".


Trong lúc Minh vừa nghĩ vừa thu sách vở thì Thanh đến, vừa cười vừa có chút 'bén lẽn' mà lên tiếng.


Quay đầu lại nhìn cô nàng, Minh cũng khẽ cười, hắn tất nhiên biết lực học của mình đến đâu nhưng hình như trong mắt một số người hắn lại thành học sinh giỏi.


Đầu tiên điểm 6 môn của hắn không thể gọi là không cao, trong cái lớp này đã là cực cao.


Tiếp theo không phải ngay tiết hóa hôm nay hắn cũng được điểm 10 sao?.


Nhìn kiểu gì hắn cũng thành học sinh giỏi trong mắt đám bạn học trong lớp.


"Này Thanh, giờ Thanh về bằng gì? ".


Thanh cũng không nghĩ Minh đáng trống lảng, thành thật trả lời câu hỏi của hắn.


"Thanh vẫn đi xe ôm về nhà thôi, sao thế Minh? ".

Minh gật đầu, nghĩ đến trưa nay hắn cũng không có việc gì để làm thế là quyết định nói.

"Thế để Minh đưa Thanh về nhà nhé? ".


Thanh mở to đôi mắt đẹp nhìn Minh, ngượng ngượng gật đầu.


Thấy bộ dạng của nàng, Mỉnh rất muốn cười.


Cái này gọi là gì nhỉ?, gọi là 'tình trong nhữ đã mặt ngoài còn e '.


Thanh nghe Minh nói đưa mình về nhà tất nhiên rất vui vẻ, trước đây Thanh biết Minh đi xe Bus nhưng từ xe Bus chuyển sang xe đạp cũng không phải vấn đề gì, nàng đi theo Minh đến tận khi Minh đi ra cổng trường mà không đi ra nhà để xe mới mang theo chút nghi hoặc.


Tất nhiên nghi hoặc là nghi hoặc, Thanh vẫn khác là 'ngoan', nàng để Minh một mực dẫn mình đi, hai người tay trong tay, Thanh đến nửa câu cũng... không nói, sắc mặt nàng càng ngày càng hồng.


Thanh hiện tại đã biết Minh không đi xe đạp đến trường, bản năng nàng lại nghĩ Minh đưa mình về bằng xe taxi như cũ mãi cho đến khi Minh dẫn Thanh đi thẳng vào quán cafe Vũ.


"Thanh đợi Minh chút nhé ".


"Em ơi, cho bàn 3 một bánh gato một ly cam ép ".


Câu trước là nói với Thanh, câu sau là nói với người phục vụ.


Thanh thấy Minh gọi đồ ăn, đang định nói cái gì đó thì lại bị Minh chặn họng, hắn đưa tay nhéo cái mũi cảu nàng mà nói.


"Sáng nay Thanh mời Minh ăn phở rồi còn gì ".


Nói xong cười cười mang theo túi quần áo đi thẳng vào trong phòng vệ sinh, về phần xưng hô với phục vụ quán cafe?, thú thật Minh không quan tâm lắm.


Làm phục vụ, bị một học sinh gọi là 'em' có vấn đề gì không?, thật ra không có vấn đề, thật sự không có vấn đề.


Thanh ngồi ở bàn cafe, cứ thế một tay chống cằm nhìn ra ngoài đường, một tay dùng đĩa nhẹ cắn mấy miếng bánh Gato đợi Minh.


Khoảng 10 phút sau, Minh một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt ngỡ nàng của Thanh.


Hắn thay đổi 180 độ, nếu không phải Thanh từng nhìn thấy kiểu tóc của Minh, nàng chắc chắn không ngờ được, không nhận ra được đây là Minh.


Minh tháo kính ra, đưa một ngón tay trước mặt mình sau đó nói.

"Đây là bí mật nha ".


Thanh nghe vậy mờ mịt gật đầu, đến giờ nàng vẫn bị sock hơn nữa nói gì thì nói, cho dù Minh không phải nam thần, không thể gọi là người gặp người yêu nhưng hắn đang có thứ phong cách khác xa với tất cả nam sinh hiện tại.


Xem ra mà nói, Minh cho Thanh cảm giác trưởng thành và tự tin hơn những đứa bạn nam mà nàng gặp nhiều lắm.


Có thể ở trong lớp, sự tồn tại của Minh khá là mờ nhạt nhưng mỗi khi hai người ở riêng cùng nhau hoặc khi ra khỏi mái nhà trường, Minh thật sự rất khác, cái sự khác biệt này mới chân chính làm Thanh mê mẩn.


"Ăn nhanh đi, mình đưa Thanh về ".


Thanh vốn đang ăn bánh Gato, nghe Minh nói vậy cũng chẳng biết nàng lấy dũng khí ở đâu, dùng dĩa cắm vào một phần bánh sau đó đưa về phía Minh.


"Nói 'a' đi Minh ".


Nhìn bộ dạng của nàng, Minh bật cười sau đó cũng nói 'a' thật.


Thanh cười khúc khích rồi đưa miếng bánh gato nhỏ vào miệng Minh, cả miếng bánh gato cũng không lớn, hai ngừoi cùng lúc 'ra tay' tất nhiên rất nhanh giải quyết hết.


Sau đó Minh xuống nơi để xe, chào hỏi bảo vệ vài câu, đưa vé xe rồi mang con SH ra ngoài.


"Lên xe đi, Minh đưa Thanh về nhà ".


Thanh nhìn Minh rồi lại nhìn chiếc xe, mắt đẹp nhẹ chớp sau đó gật đầu, rất nhanh ngồi vào phía sau hắn.


"Minh này, lúc này nhìn Minh giống người lớn lắm ý, không giống học sinh cấp 3 như mấy đứa con trai khác ".


Minh cười cười, một tay đưa ra vỗ nhẹ vào đùi Thanh mà nói.


"Bám chắc, ngã ra bây giờ ".


Sắc mặt Thanh đỏ lên, nàng nhoài người một cái, hai tay ôm lấy eo Minh, hai người dính sát với nhau sau đó Minh phóng xe đi.


Như Minh đã nói, ở Đại Nam có luật đội mũ bảo hiểm rồi, Minh cũng chuẩn bị sẵn hai chiếc mũ bảo hiểm chỉ là Minh không nghĩ người đầu tiên ngồi lên xe hắn lại là Thanh mà thôi.


Minh thì không có giấy tờ tùy thân nhưng giấy tờ xe do chị Linh đăng ký luôn ở trong cốp, ngoài ra Minh cũng chuẩn bị trước cả việc bị công an tuýt còi.


Chỉ cần không bị tuýt còi khi đang mặc quần áo học sinh... cái gì cũng dễ nói.


Hiện tại trong túi áo sơmi của Minh thậm chí còn có cả một tờ danh thiếp ghi rõ Ceo – Lotus – Nguyễn Đức Minh.


Cái tờ danh thiếp này không thể đại diện cho giấy phép lái xe hay chứng minh thư nhưng ít nhất có thể khiến công an nghĩ Minh quá 18 tuổi.

Sau đó chỉ cần gọi chị Linh lên giao tiền bảo lãnh chuộc xe là được, cũng không phải việc khó giải quyết gì.



Đèo Thanh phóng trên đường, chính Minh cũng có cảm giác nâng nâng.


Hắn kiếp trước không phải dân đam mê tốc độ, số lần mang xe lên hồ chỉ trên đầu ngón tay về phần đèo một cô gái sau lưng?, thật ra càng ít.


Trước khi quen Tâm thì Minh làm gì có bạn gái nào?, nữ nhân hắn gặp nhiều nhất thật ra là mấy nhân viên trong shop quần áo do chính hắn mở.


Sau này khi Minh quen Tâm, hắn đã đổi 2 bánh thành 4 bánh, đi đâu chủ yếu đều mang 4 bánh đèo vợ nhất là sau này khi Tâm có bầu thì hắn càng cẩn thận.


Đến khi có con nhỏ chính Minh cũng quên cảm giác đi xe máy luôn, căn bản không động đến, hai chiếc xe máy của hắn đều vứt ở nhà bố mẹ, để đến mốc trong gara.


Hiện tại đèo một cô gái, cảm nhận hơi ấm cùng sự mềm mại đằng sau truyền lại... thực sự rất khó tả nhất là đôi vòng tay kia ôm sát hông hắn, hắn có thể cảm nhận được cả từng nhịp thở của Thanh.


Đây là thứ cảm giác 4 bánh không cho được, tất nhiên 4 bánh thật ra cũng có cái thú của 4 bánh, ở trên 4 bánh có thể làm càng nhiều 'trò' không thích hợp miêu tả cho trẻ em.


Cũng chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào, Thanh đằng sau ôm lấy Minh, đầu tựa nhẹ vào tấm lưng của hắn sau đó Thanh đột nhiên nói.


"Thanh thích Minh, Minh làm người yêu của Thanh nhé ".