Chương 101: Mario Cat Cùng Google Dino.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 101: Mario Cat Cùng Google Dino.

Lại một ngày mới – 14/9/2003.


Hôm nay Minh đi học, thú thật thì Minh có cảm giác không quen cho lắm.

Đứng trước gương, vuốt vuốt mái tóc của mình, ngắm nhìn mình trong gương, Minh không khỏi mỉm cười.


Cũng không phải con trai không thích nhìn mình trong gương, nếu body đẹp thì ngại gì nhìn ngắm?, nói con trai không cần quan tâm dung mạo có lẽ đúng nhưng nói con trai không cần quan tâm cơ thể mình thì hoàn toàn sai.


Ngày hôm qua với Minh là cực hình, là thứ ký ức hắn muốn quên đi nhưng ngày hôm nay trong Không Gian Hệ Thống thật ra không tệ lắm.


Đúng là Minh vẫn ăn đòn, ăn đòn đau là khác nhưng dù sao cũng có chuẩn bị tâm lý.


Ngoài ra Minh cũng có thể sử dụng phòng tập Gym bên trong Không Gian Đặc Huấn, từ khi sống lại đến bây giờ lần đầu tiên Minh vào phòng tập gym, cảm giác hiển nhiên không tệ lắm.


Ngoại trừ cảm giác ăn đòn trên sàn đấu võ ra... thì cái gì cũng tốt.


Minh hiện tại một lần nữa lại nghèo, nghèo ở đây là nghèo 'vnd'.


Hệ thống cấp cho Minh 10 triệu, Minh... dùng hết sạch.


Cũng không phải hắn vung tay quá chán mà khi tiến vào Tiệm Nội Thất thì Minh phát hiện ra một vật đặc thù gọi là giường ngủ.


Giường ngủ rất đắt, có bộ lên đến vài trăm triệu vnd, cái giá mà Minh khó có thể tưởng tượng được, hắn chỉ có thể mua tạm một cái đệm, một cái đệm Kim Đan.


Đệm cỡ nhỏ, về cơ bản chỉ đủ cho một người ngủ, 1m7 như Minh nằm còn chật nhưng cái đệm kia dù sao cũng thuộc nhóm 'giường ngủ'.


Vật phẩm: Đệm Kim Đan.


Giá Thành: 8 triệu VND.


Tác Dụng: Có thể giúp ký chủ có một giấc ngủ thoải mái, gia tăng 30% tốc độ chìm vào giấc ngủ của ký chủ.


Công Năng Đặc Thù: Có thể giúp ký chủ hồi phục thể lực ngay trong lúc ngủ (Mở khóa cần 20 điểm chuyên cần)


Cái đệm này hay bất cứ vật phẩm nào thuộc bồ 'giường ngủ' đều là vật phẩm khóa tức là Minh chỉ có thể mang vào trong cái ngôi nhà nhỏ mà hệ thống cấp cho hắn chứ chẳng thể chuyển ra ngoài.


Minh thì cũng chẳng cần ngủ ngon làm gì dù sao... hơi thừa.


Cái quan trọng là bất cứ đồ dùng gì thuộc bộ 'giường ngủ' đều mang theo công năng hồi phục thể lực cho Minh chỉ có điều điểm chuyên cần 'unlock' kỹ năng khác biệt mà thôi hơn nữa giá tiền cũng rất khác.


Minh thì còn mơ hồ với ký năng này nhưng nếu hắn tính toán không sai thì muộn nhất hết tuần sau hắn có thể Unlock kỹ năng của 'Đệm Kim Đan' mà thử một chút.


Minh dĩ nhiên cũng đủ tiết kiệm bởi vì hiện tại mua đệm, tương lai có tiền mua thêm giường cũng không cần vứt đệm đi?, thế chẳng nhẽ chưa đủ tiết kiệm hay sao?.


Tiêu gần hết số tiền cho đệm, còn khoảng 2 triệu vnd thì Minh cũng không tính làm gì, cũng không đủ làm gì, coi như để Minh mua đồ vặt trong tạp hóa, muốn tiêu cái khác... cũng khó.



Quay lại với vấn đề thân thể Minh, Minh lúc này vẫn chỉ có chút múi bụng nhưng mà khi chạm vào cơ thể đã cảm nhận được sự săn chắc, lồng ngực hắn hiện tại cũng lớn hơn đáng kể, mặc cái áo đồng phục trường cấp cũng đã có cảm giác 'chật'.


Tự ngắm mình trong gương một hồi, Minh mới đội lên tóc giả, mang theo cặp mà đi ra ngoài.


Vẫn là đi xe ôm, lên thẳng Phó Đức Chính, nơi đây để con xe SH của Minh.


Sau khi chị Linh đi đăng ký xe cùng biển số xe thì chị mang con SH đặt tại căn nhà này, coi như là dùng cụ cho Minh đi lại.


Minh đương nhiên cũng sợ công an bắt nhưng hắn quen dậy sớm, giờ này công an còn lâu mới lập chốt, căn bản không đáng kể.


Về việc gửi xe ở đâu thì càng không cần nghĩ, trước kia gửi xe tại mấy quán trà đá hoặc nhà dân nhưng tại thế giới này, Minh biết một chỗ gửi xe mà chắc chắn không bị công an chào hỏi.


Gửi xe thẳng trong tiệm Cafe Vũ gần trường, gửi thêm chút phí là được, không cần lo lắng.


Sau khi gửi xe xong, Minh mới chậm rãi bước về cổng trường, vừa đi vừa huýt sáo, tâm trạng tương đối thoải mái dù sao không khí ngày hôm nay cũng tương đối dễ chịu, sáng sớm tinh mơ bước ra đường sẽ luôn cho con người ta cảm giác tràn đầy năng lượng.


Hiện tại mới là 7h kém 15, trường học vẫn còn tương đối vắng, Minh thì cũng không có hứng lên lớp sớm làm gì cả, hắn cứ thế đi dạo trong khuôn viên trường, vừa đi vừa nhắn tin cho Thanh.


"Thanh đến trường chưa?, Minh đợi Thanh ở căng-tin tầng 2 nhé, Thanh mua hộ Minh bát phở dưới Căng-tin luôn ".


Nhắn tin cho Thanh xong, Minh bước vội về phía Căng-tin trường chỉ là hắn không ngờ khi vào đến Căng-tin hắn lại đi ngang quả bảng thông báo.


Bước qua bảng thông báo nhưng rất nhanh Minh dừng chân lại, hắn bắt đầu bước lùi về phía sau, một lần nữa trở lại vị trí cái bảng.


Bảng thông báo của trường là thứ Minh thật ra không bao giờ để ý nhưng vấn đề là ngày hôm nay trên bảng ngoại trừ những dòng chữ vô hồn ra thì còn có một tờ thông báo, dùng giấy 'màu' in thông báo, đặt cạnh mấy tờ giấy trắng dạng văn bản thì chẳng giác gì con công giữa đàn vịt, không muốn thấy cũng không được.


Thông báo viết gì?, đây là thông báo một cuộc thi, một cuộc thi về đề tài bảo vệ môi trường.


Thông báo tương đối dài nhưng Minh cũng có thể rút gọn thành một ý duy nhất, đây là một cuộc thi viết thư UPU về vấn đề bảo vệ hòa bình thế giới.


Cuộc thi viết UPU, Minh thì không rõ giới trẻ sau này có còn phải viết không chứ thời kỳ đi học của hắn – với những người tầm tuổi hắn thì chẳng ai lạ gì cái cuộc thi viết này.


Thi viết UPU là cuộc thi viết quốc tế chứ không riêng gì Đại Nam, phạm vi nó rất rộng.


Minh tất nhiên không có hứng thú đi viết thư UPU làm gì, nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, Minh nghĩ đến'nấm'.


Cái chủ đề này cũng tính là 'căng' bởi vì đầu năm nay Mỹ đánh iraq.


Đầu năm Mỹ đánh Iraq, cuối năm Unesco làm ngay cái bài UPU bảo vệ hòa bình thế giới... cái này đúng là có chút nực cười.


Tất nhiên Minh thì không có hứng thú bảo vệ hòa bình thế giới, hắn còn không mơ ước cao xa như thế nhưng hắn thật sự nghĩ tới 'nấm'.


Nấm ở đây là gì?, là hạt nhân.


Đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Minh nhưng sau khi nghĩ về hạt nhân, đầu óc hắn chuyển 180 độ, hắn nghĩ về Game.


Khi cái suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Minh, hắn lập tức bắt sáng ý của mình lại sau đó không chờ đợi được mà rút điện thoại ra.


Hắn bấm gọi, không phải nhắn tin mà là gọi.


Điện thoại đổ chuông, điện thoại đổ mấy đợt chuông sau đó mới có người đáp lời Minh.


Giọng nói còn có chút uể oải của buổi sáng ban mai, chủ nhân giọng nói này có lẽ còn chưa rời giường.


"Alo, ai ở đầu dây bên kia thế ạ? ".


Minh cầm điện thoại, hơi nhìn lại tên trong danh bạ rồi nói.


"Yến Nhi đúng không? ".


Ở đầu dây bên kia, nghe thấy giọng Minh bản thân Yến Nhi hơi giật mình, nàng mở đôi mắt to rồi nhìn vào điện thoại của mình, lập tức đáp.


"Vâng, em đây, Boss sáng sớm gọi điện cho em.. làm gì thế ạ ".


Minh nghĩ thoáng qua vài giây, bình thường có lẽ hắn sẽ để việc này từ từ nhưng sáng ý nếu không nắm bắt sẽ chẳng còn là sáng ý, một khi sáng ý lướt qua... thật sự không tốt.


"Chút nữa em có lên Bách Khoa không?, nếu không có tiết trên trường thì em gọi Taxi lên Cửa Bắc đi, 9h30 gặp tôi ở quán Cafe Vũ gần trường THPT Cửa Bắc, em hỏi chút là được ".


"Mà nếu em có tiết trên lớp thì gọi điện cho ai xin phép báo nghỉ đi, 9h30 vẫn gặp tôi ở quán cafe Vũ ".


Yến Nhi đang nửa nằm trên giường, nàng nghe được giọng của Minh thì hơi 'mộng' một chút nhưng rất nhanh gật đầu.


"Dạ vâng, 9h15 em đến đợi Boss ".


Nàng có thể nghe ra giọng nói của Minh tương đối gấp cũng tương đối nghiêm túc.


Về phần tại sao lại gần trường THPT Cửa Bắc?, nàng căn bản không nghĩ.


Thấy nàng 'ngoan' như vậy, Minh mới hài lòng, lại nói với nàng vài câu, Minh mới cúp máy.


Cúp máy xong Minh không khởi cười khổ, hắn cũng không ngờ là hắn quên việc này.


Nghĩ đến nấm thì liên tưởng tới game gì?, đáp án chắc chắn là Mario, cái game nổi tiếng nhất thế giới liên quan đến nấm.


Vấn đề là không ai có thể đụng vào con game kia, kiếm lời dựa trên con game kia nếu không thông qua công ty chủ quản về luật bản quyền.


Minh thì cũng không ham hố gì Mario cả nhưng hắn lại biết một game, một game hắn lập tức muốn Yến Nhi đi làm, một game gọi là Mario Cat.


Minh thừa hiểu dùng tên Mario Cat kiểu gì cũng ăn gậy bản quyền nhưng đổi tên không khó.


Crazy Cat?, Stupid Cat?, không thiếu gì tên, căn bản là cách chơi.


Cách chơi chỉ cần biến đổi một chút, tuyệt đối không sợ ăn bản quyền từ Mario, vấn đề lách bản quyền là quá đơn giản.


Mario Cat làm rất dễ, phi thường nhẹ nhưng cũng phi thường cuốn người, nó có thể khiến vô số người đập bàn đập ghế nhưng lại không bỏ được.


Làm Mario Cat thì hiển nhiên không thể bán nhưng nếu cài thêm Mario Cat vào bên trong Mp3.Lotus.Dn thì sao?.


Không cần phải làm tách riêng ra mà là gắn vào làm một bộ phận của Mp3.Lotus, đặt tạm là mục 'game' cũng được.


Mario Cat dễ làm đến nỗi vấn đề chỉ là ý tưởng còn quá trình thực hiện thì một sinh viên năm cuối như Yến Nhi cũng có thể 'solo' xử lý nó.


Mà hiện tại đầu óc của Minh thậm chí lại bắt đầu chuyển động, từ bảng thông báo đi lên căng-tin tầng 2, Minh lại nhớ đến một tựa game khác.


Mario Cat là game gây ức chế nhất?, xin thưa chắc chắn là không, nó chỉ là một game gây ức chế, có khả năng cuốn người cùng cực kỳ dễ làm mà thôi.


Nói về game gây ức chế nhất, Minh chắc chắn vote cho Google Dino.


Mỗi lần con khủng long ngu kia hiện lên trên Google là người dùng kiểu gì cũng chửi thề, cũng abcxyz một hồi bởi con khủng long ngu kia đại diện cho... mất mạng.


Mario Cat chỉ là thách thức mà thôi, còn khủng long ngu trong Google Dino là cảm giác vừa tức giận vừa bất lực mới đúng.


So với Mario Cat thì Google Dino còn dễ làm hơn.


Minh vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó cho Mp3.Lotus của hắn nhưng bằng Mario Cat cùng Google Dino thì... đủ rồi.


Nói theo cách của Gia Cát Lượng chính là 'Vạn Sự Đã Đủ – Gió Đông Cũng Đến ".