Chương 102: Đan Tay.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 102: Đan Tay.

"Thanh đến căng-tin rồi này, Minh đang ở trên tầng 2 hả? ".


Minh lúc này đang nhắm mắt nghe mp3 thì thấy điện thoại trên bàn rung lên sau đó hắn nhận được tin nhắn của Thanh.


Khẽ mỉm cười, Minh nhắn tin lại cho nàng.


Thanh nhận được tin nhắn của Minh, nàng đi thẳng lên tầng 2, sau khi thấy Minh ánh mắt của Thanh liền hơi sáng lên.

"Minh để ý cặp giúp Thanh nha, Thanh xuống mua đồ ăn sáng ".

Chạy ra chỗ Minh ngồi sau đó Thanh lập tức đặt cặp xuống ghế, nhoẻn miệng cười.


Cũng không đợi Minh trả lời, cô nàng lại xoay lưng đi chạy xuống cầu thang, tốc độ còn rất nhanh.


Minh nhìn theo bóng lưng Thanh, vừa cười vừa lắc đầu.


Minh đứng lên, kéo thêm một cái ghế lại đây, đặt cặp của cả mình cùng Thanh lên sau đó hướng về cầu thang mà đứng.


Không mất bao lâu, Thanh bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của Minh, nàng bắt đầu cầm một cái khay lớn, bê hai bát phở lên cầu thang.


"Thanh để mình giúp cho ".


Thanh đang chú tâm bê đồ, nghe Minh nói liền ngẩng đầu lên sau đó cười hì hì, nàng cứ đứng như vậy nâng cái khay lớn về phía Minh.


Minh cúi người xuống giúp nàng nâng khay sau đó xoay người, đi mấy bước là về đến bàn cảu mình, chậm rãi đặt khay xuống.


Minh vừa ngồi xuống thì Thanh cũng theo Minh ngồi xuống, hai người ngồi cùng bàn, đến ghế cũng gần nhau.


Chỗ này chỉ có ba cái ghế dựa, theo Minh trực tiếp lấy một ghế đựng đồ, Thanh còn có thể ngồi chỗ nào khác?.


"Thanh ơi, mấy hôm nay trên lớp có gì không? ".


Đang ăn thì Minh ngước đầu lên hỏi Thanh vấn đề này.


Hắn thì cũng không quan tâm lắm đến việc khi mình nghỉ có vấn đề gì xảy ra hay không nhưng mà vẫn muốn hỏi một chút, coi như hỏi cho có lệ vậy.


Thanh cũng ngẩng đầu lên, nàng lấy một tờ giấy ăn nhẹ lau miệng mình rồi mới đáp.


"Cũng không có gì á, chỉ là bài tập về nhà hơi nhiều, bà dạy toán cùng dạy hóa cũng căng lắm, may cho Minh là Thanh chép đủ bài giảng trên lớp đấy, nếu Minh cần thì Thanh đưa cho Minh ".


Minh có cần không?, hắn cần mới là lạ.


"Thanh có biết bao giờ trả điểm thi chất lượng đầu năm không? ".


Thanh nghe vậy lại nghĩ một chút rồi nói.


"Hình như là hôm nay thì phải, tiết cuối cô Bảy lên trả điểm, Minh đoán Minh khoảng bao nhiêu điểm? ".


Nhìn bộ dạng của Thanh, Minh lại nhớ đến một việc.


Năm lớp 11 thì phải, kiếp trước hắn cũng từng 'thi' với Thanh, thi xe điểm thi học kỳ Lý của ai cao hơn.


Kết quả... Minh 6 điểm, người ta 7 điểm, hắn phải mua nước cho Thanh nguyên một tuần.


"Minh á, Minh cũng không chắc nữa nhưng mà Thanh muốn thi với Minh không, thi xem ai cao điểm hơn? ".


Thanh nghe vậy lập tức bĩu môi mà nói.

"Xì, Thanh biết thừa Minh tính bắt nạt Thanh đúng không, Minh học chuyên toán Quốc Tử Giám còn muốn thi với Thanh ".


Nghe Thanh nói câu này thì Minh đúng là hơi giật mình, đáng lẽ nàng chỉ biết hắn học Quốc Tử Giám mới đúng?.


Tất nhiên chỉ mất chưa đến một giây thì Minh cũng hiểu lý do, dù sao không phải Minh từng thấy Dương thăm hỏi sức khỏe mình trên Yahoo sao?.


Chắc hẳn Dương đến tìm hắn sau đó không gặp liền đi hỏi Thanh, dù sao hai nàng cũng gặp thoáng qua nhau.


Hai người gặp nhau sau đó nói gì thì Minh cũng không biết nhưng chắc hẳn từ đây Thanh biết Minh học chuyên toán.


Lại thấy nàng đang bĩu môi với mình, thực sự quá mức tinh nghịch, Minh cơ hồ bật cười sau đó hơi nhoài người lên, nhẹ nhắm cái mũi của Thanh mà nhíu.

"Được rồi, ăn nhanh đi còn lên lớp ".


Lúc này Thanh còn chưa kịp phản ứng, đến khi thấy Minh thực hiện xong hành vi của mình, tiếp tục ăn phở như không có gì thì sắc mặt Thanh đã hồng chính.


Nàng còn chẳng nói được tiếng nào, cứ thế cúi đầu tiếp tục phần ăn của mình.


Đến khoảng hơn 7h một chút, hai người cũng ăn sáng xong, đồ ăn thì dĩ nhiên không cần mang xuống dưới, tự có người phục vụ căng tin tới dọn.


Minh một bên mang cặp của mình, một bên xách luôn cặp của Thanh lên sau đó đưa tay ra, hướng về phía nàng.


"Đi nào ".


Mặt Thanh lại đỏ, đầu hơi hơi cúi xuống như đang nhìn chân mình vậy sau đó cũng đưa tay ra để Minh nắm, hai người chậm rãi xuống lầu.


Đây không phải lần đầu hai người nắm tay nhưng trước kia nắm tay chỉ là nắm tay còn hiện tại phải gọi là đan tay mới đúng, mấy đầu ngón tay liền đan vào nhau.


Tay của Minh thật ra có chút thô ráp, có chút chai còn bàn tay của Thanh lại cực kỳ mềm mại, cứ như tay không xương vậy.


Bàn tay con gái có khác, thực sử rất khác tay con trai.


Đương nhiên ở độ tuổi của Minh thật ra tay con trai cũng khá là mềm, còn chưa đến mức thô ráp nhưng ai bảo Minh đu xà nhiều?, đã thế còn đánh đàn, ngày nào cũng đánh, ngày nào cũng tập, tay hắn không chai mới lạ.


_ _ _ __ _


Đi học thật ra cũng không có gì để nói, tiết đầu tiên là sinh học, tiết thứ hai là hóa học.


Cô giáo dạy sinh thì khá trẻ, có lẽ trên dưới 30 còn giáo viên dạy hóa thì phải gọi là bà giáo mới đúng, tuổi tác cũng phải gần 50, thảo nào Thanh sợ như vậy.


Ngày hôm nay là tiết thứ 2 của bộ môn hóa, tiết đầu học gì Minh không rõ nhưng hôm nay học bảng tuần hoàn nguyên tố.


Minh thì chưa bao giờ là một thằng giỏi hóa cả nhưng không hiểu vì sao từ khi sống lại trí nhớ của Minh tốt một cách đặc biệt.


Hắn thì không thể nào làm được như đám người trọng sinh trong truyện khác, chẳng thể nhớ tất tần tật nhưng gì tại tiền kiếp được, từ nhạc – truyện tranh – truyện chữ – phim ảnh thậm chí cả chứng khoán.


Mấy cái này Minh xin chịu nhưng đúng là trí nhớ của hắn còn tốt hơn kiếp trước nhiều bởi vậy nếu chỉ cần học thuộc lòng thì Minh cảm thấy tương đối dễ dàng.


Học về bảng tuần hoàn nguyên tố, sau khoảng 2/3 tiết giảng dạy, giáo viên rốt cuộc để học sinh tình nguyện dơ tay lên bảng, một bên giáo viên hỏi nguyên tố, một bên học sinh trả lời, ai có thể trả lời đủ 10 câu sẽ được 10 điểm.


Kinh nghiệm đi học của Minh chính là đầu năm có môn nào cố lên bảng lấy điểm 'hệ số 1 ' được thì cố mà lên, có điểm càng sớm càng nhàn.


Thế là Minh lên thật sau đó Minh cũng khá bất ngờ khi hắn là đứa duy nhất trong 6-7 đứa xung phong lên bảng được tròn 10 điểm.


Khởi đầu ngày đi học bằng một con 10 hóa... cũng tính là không tệ.


Đây cũng là điểm nhấn duy nhất trong hai tiết học đầu tiên.


Sau đó là tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi.


Khi chuông báo ra chơi vừa vang lên, Minh chạy thẳng ra cửa lớp, trong tay còn cầm một cái túi đen, hắn tương đối gấp.


Minh hiện tại cũng đã tập thành thói quen, đi học vẫn luôn mang theo một túi quần áo để bất cứ lúc nào cũng có thể thay.


Minh gấp như vậy là vì hắn nhận được tin nhắn của Yến Nhi, cô nàng nói mình đến rồi.


Vừa cầm túi quần áo, vừa chạy ra ngoài, Minh vừa nhắn tin, nhắn tin cho Thanh.


"Thanh ơi, tiết Văn nếu Minh không về kịp mà ai hỏi thì cứ bảo mẹ Minh gọi điện cho Minh về qua nhà gấp nhé, tiết 4 Minh lại lên lớp ".


Nhắn tin cho Thanh xong, Minh đi thẳng về ký túc xá.

Cửa trường là không ra được, không chỉ có sao đỏ đứng đó mà bảo vệ cũng ở đó, muốn ra khỏi cổng trường mà mặc đồng phục học sinh càng không ra được.


Minh cũng không thể thay quần áo trong phòng vệ sinh dù sao bên ngoài có Camera, có thể là Minh nghĩ nhiều nhưng chung quy cũng cần lo xa một chút, lỡ ai phát hiện ra thì sao?.


Hậu quả còn không quá mức nhưng Minh không thích.


Minh chạy về ký túc xá là vì ký túc xá có một con hẻm cắt ngang, con hẻm này khá kín cũng khá ít người để ý, thậm chí nói là hẻm còn có chút 'nâng' nó, nói là một góc khuất sau trường thì đáng tin hơn một chút.


Minh tiến vào đây, trực tiếp thay quần áo.


Quần thì không cần cởi, coi như mặc hai lớp.


Áo đồng phục trường nhất định phải cởi, thay bằng một cái áo sơ mi xanh sau đó Minh cởi tóc giả ra.


Từ trong túi đen Minh lấy ra một chiếc thắt lưng cùng một hộp gỗ rồi trực tiếp nhét tất cả các vật dụng còn lại vào chỗ cũ.


Thắt lưng là để sơ-vin với áo sơmi bên ngoài.


Hộp gỗ đựng cả kính cả đồng hồ của Minh.


Bỏ ra khoảng năm phút, Minh như biến thành người khác, một tay cầm túi đen lớn, bước thẳng ra cổng trường.


Đi ra cổng trường, có một cô bé để ý đến Minh, thấy Minh đi đến theo bản năng mở miệng.


"Này bạn kia?".


Cô bé sao đỏ này vừa mở miệng xong... chính cô bé cũng cảm thấy lỡ miệng đồng thời cũng có vài sao đỏ khác nhìn Minh.


Minh thì thản nhiên đưa tay ra nhìn đồng hồ của mình sau đó xoay đầu về phía cô bé mà hỏi.


"Có gì không em? ".


Cô bé sao đỏ thấy Minh quay lại thì hơi đỏ mặt, lập tức lắc đâu.


"Dạ không có gì, em... em tưởng anh là học sinh trong trường ".


Minh thì không để ý lắm, nhẹ gật đầu với cô bé rồi thản nhiên bước ra ngoài, lần 'đào thoát' này quá hoàn mỹ.