Chương 3: Tân Sinh Mệnh

Ta Là Tân Sáng Thế Thần !

Chương 3: Tân Sinh Mệnh

Mọi người đều cười phá lên, đám Thất Nguyên Tội còn cười chảy cả nước mắt, kể cả ngày thường có âm trầm bao nhiêu, ít nhật hiện tại mắt cũng cong thành một đường.

Đường Tam chống trán, khe khẽ thở dài, tự nhủ trong lòng với bản thân

Ít ra ta không phải nằm trong phòng đọc sách mà ngủ rồi a.

Hải Thần đại nhân thực chất không vĩ đại như mọi người tưởng, chí ít là khi ở nhà.

Danh sách quyền lực ở nhà xếp theo thứ tự từ người có vai vế nhất là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ Đồng, không phải bàn cãi gì khi Hải Thần đại nhân đứng bét bảng.

---

" Tiểu Lục,... Tiểu Lục. "

Giọng Hủy Diệt trầm thấp, lại hơi khàn khàn, tay hắn cầm chặt lấy tay nắm cửa.

Tiếng hét vừa rồi mạnh mẽ, hung hăng đập thẳng vào trái tim hắn. Hủy Diệt chưa từng nghĩ đến việc, sinh một hài tử lại đau đớn đến như vậy.

Cho dù không có con cũng được, không có hậu duệ cũng chẳng sao, với hắn, Tiểu Lục là quan trọng nhất trên đời này.

Trong lòng hắn, đúng là quyền lực có vị trí rất cao, nhưng vì Sinh Mệnh nữ thần, hắn gần như thứ gì cũng chẳng thiết.

Nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, chỉ cần một ánh mắt, hai người đã biết mình là nửa kia lẫn nhau, Sinh Mệnh và Hủy Diệt, cứ ngỡ họ là Thủy Hỏa bất dung, không ngờ lại hòa hợp đến vậy.

Hủy Diệt bước vào. Căn phòng thường ngày khắp nơi đều là một màu lục bắt mắt, giờ lại bị đủ thứ đồ màu trắng che lấp. Hắn hướng mắt về phía giường, mắt tức tốc đỏ hoe, sống mũi cay cay.

Trên giường, một nữ tử dung mạo xinh đẹp mỏi mệt nằm dài, gương mặt ngày thường tràn đầy sức sống hơi tái đi. Cái trán lấm tấm mồ hôi, mắt khép hờ, nghe tiếng bước chân thì rèm mi hơi động.

Nàng gắng gượng ngồi dậy, nhưng có vẻ rất khó khăn, mi tâm nhíu lại. Hủy Diệt vội lao đến đỡ lưng Sinh Mệnh, thanh âm phi thường ôn nhu, lại có chút tự trách

" Tiểu Lục, đều là do ta không tốt, "

Sinh Mệnh nữ thần cười rộ lên, như một đóa hoa đang nở rực rỡ

" Tiểu Tử, ta không sao, ngươi quên rồi a, ta là Sinh Mệnh nữ thần a. "

Hủy Diệt nghe vậy, trên vai như trút bỏ cả tấn đá, khe khẽ thở dài

" Đó không phải chuyện quan trọng nhất. Tiểu Tử, ngươi xem tiểu U Lan đi. "

Sinh Mệnh nữ thần nhẹ nhàng bế một cái bọc chăn màu trắng tinh lên, cười trìu mến

Hủy Diệt hai tay lóng ngóng, không biết làm thế nào làm cho Sinh Mệnh phì cười, đây là cảnh tượng chung của người nam nhân lần đầu làm phụ thân sao?

" Ngươi chỉ cần thật nhẹ nhàng thôi, bế tiểu U Lan lên. "

Hủy Diệt tim đập thình thịch, cảm giác này còn hồi hộp hơn cả cách đây rất nhiều năm, hắn phi thăng thành Thần.

Hắn nhận lấy U Lan từ tay Sinh Mệnh, nhìn không chớp mắt đứa bé ở trong bọc chăn

Làn da trắng trẻo hơi nhăn nheo, hai mắt nhắm nghiền, môi hơi chu chu lên. Đầu ngón tay khẽ động vào hai má, Hủy Diệt giật nảy mình.

Sao da lại mềm đến hơi... nhão nhão thế này? Có khi nào tiểu U Lan bị bệnh gì không?

Hủy Diệt nhìn sang Sinh Mệnh đang uống chú nước, hơi há miệng định nói gì đó, nhưng chung quy vẫn nuốt lời chuẩn bị nói vào trong.

Nếu Sinh Mệnh nữ thần nghe thấy lão công đã cả vạn tuổi đầu rồi mà còn ngây thơ như vậy, chắc sẽ vứt hình tượng qua mộ bên mà cười ngất. Hắn ít ra hiện tại nên thầm tạ ơn bản thân vì đã không hỏi cái vấn đề kia, nếu không thân là một trong ba vị Chấp pháp giả sẽ bị cười cho thối mũi.

Không khác với Hải Thần nhiều lắm, tương lại địa vị trong nhà của Hủy Diệt chi thần cũng sẽ tụt dốc không phanh, chúc may mắn.

Cạch

Cánh cửa gỗ hơi đẩy về phía trước, một đầu tóc dài hơi ló ra, lộ ra trên đỉnh đầu hai cái tai thỏ trắng muốt.

" Tiểu Lục. "

Đứng ở ngoài cửa, Tiểu Vũ khẽ gọi. Sinh Mệnh cười nhẹ một cái, hòa ái nói

" Tiểu Vũ, cô vào đi. "

Tiểu Vũ bước vào, bế trên tay một hài tử phấn nộn, da thịt non mềm trắng như tuyết, một đầu tóc màu phấn lam hồng (viết đúng không nhỉ?) lưa thưa vài sợi, trông thực khả ái.

" A, tiểu Vũ Đồng đã sáu tháng rồi a. "

Sinh Mệnh nữ thần cười khẽ, cố gắng ngồi thẳng dậy. Tiểu Vũ tiến đến bên cạnh giường, nâng tiểu Vũ Đồng lên, Sinh Mệnh nữ thần đón lấy đứa bé từ tay Tiểu Vũ, trêu đùa tiểu Vũ Đồng thích chí cười híp cả mắt.

" Không biết bao giờ U Lan mới lớn bằng tiểu Vũ Đồng đây. "

Tiểu Vũ cười hì hì, nói

" Sẽ không lâu đâu, trẻ con lớn nhanh lắm. Ta tin chắc rằng, tiểu U Lan tương lai sẽ là một cô nương cực kì xinh đẹp. "

" Tiểu Tử, ngươi có thể giúp ta sắp xếp lại vài thứ đồ trong phòng mới của tiểu U Lan được không? "

" Có thể. " Lời ngươi nói căn bản làm sao ta có thể không làm theo chứ?

---

Tại một góc nào đó của Rừng Sinh Mệnh, có một nữ hài đang nằm dài ra, nghịch nghịch mấy cọng cỏ màu xanh biếc.

Nữ hài có mái tóc màu đen huyền, làn da trắng như sữa, non non mềm mềm. Khuôn mặt mới thực manh a, đồng tử màu tím lạ mắt, hai má phấn nộn phúng phính, môi nhỏ hơi chu chu lên. Trông mà chỉ muốn nhào tới ôm vào lòng.

" Tiểu chủ nhân, Sinh Mệnh nữ thần đại nhân đang đi tìm ngài đó, ngài nên về nhanh thôi. "

Một giọng nói cao vút vang lên, nữ hài không thèm quay đầu, vân vê cọng cỏ trong tay, nói

" Lam Lam, ngươi nói nhiều quá, chốc ta sẽ về. "

Nữ hài này đúng là U Lan, nữ nhi của Hủy Diệt chi thần và Sinh Mệnh nữ thần, vừa mới tròn bốn tuổi không lâu. Tuy là chưa nghịch ngợm đến đẳng cấp được gọi là tiểu ma nữ như Đường Vũ Đồng nhà Hải Thần Đường Tam, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.

Mọi người trên Thần Giới vừa giận vừa buồn cười với trò nghịch ngợm của hai nha đầu này. Trên Thần Giới rất hiếm trẻ con, có tiếng nói cười cũng làm không gian thêm phần ồn ào.

Bên cạnh U Lan là một cái cây non nằm vừa trong lòng bàn tay, không ngừng í éo bên tai. Trên trán U Lan chảy xuống ba dòng hắc tuyến.

" Ai, Lam Lam, ngươi làm mất không gian yên tĩnh của ta. "

U Lan khẽ gắt, cái cây nhỏ hơi rũ xuống, tiu nghỉu đáp

" Vâng, thưa tiểu chủ nhân. "

Ngoài mặt nói vậy chứ trong lòng nó đang như lửa đốt. Nó không hoàn thành tốt nhiệm vụ thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần lãnh hậu quả. Sinh Mệnh nữ thần chắc chắn sẽ cho qua, nhưng vị còn lại thì chưa có chắc. Nó sẽ bị đem cho sâu gặm, đốt từng góc một, bốc hết sạch hơi nước, hay một phá mất tích luôn, trên đời này không tồn tại cái chậu cây teo teo tên là Lam Lam dù nó màu xanh lục nữa.

Nghĩ đến đây, cái lớp vỏ ngoài cùng của thân cây không khỏi run bần bật. Tiểu tổ tông của tôi ơi, tha cho cái mạng quèn này đi...