Chương 5: Thức Tỉnh (2)
Có vẻ như U Lan hưng phấn quá dẫn đến việc mất đi suy tính sắc sảo thường ngày, nếu bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân mạo hiểm như vậy. Nhưng cũng chính vì cái lẽ đó, mà U Lan mới có được kì ngộ.
Càng ngày càng đặt chân sâu vào mảnh rừng này, điều kỳ lạ là không có con Thần Thú nào ló mặt ra, dù là con yếu nhất cũng không thấy tăm hơi, thực kì lạ.
Nàng lần mò rất sâu vào bên trong rừng, màu sắc lá cây, thảm cỏ cũng có thay đổi.
Nó không phải màu xanh lục, xanh thẫm như ngoài bìa rừng, cũng không phải màu bích lục kì dị giống Rừng Sinh Mệnh.
U Lan choáng ngợp trước cảnh tượng rực rỡ chói mắt này. Trước mặt nàng là hàng hà sa số những cây cao lớn, tầng lá rậm rạp, điều đặc biệt là lá chúng phủ màu vàng kim.
Từng cái lá như làm từ vàng nguyên khối, được đẽo gọt tinh xảo kỳ mĩ, tuyệt không thể chê.
Nhưng đồng dạng những cái lá này cũng vô cùng bén nhọn, nàng có thể thấy nơi những chiếc lá rụng nằm xuống, thảm cỏ xung quanh có vệt chém đưa qua.
Nơi này thật vô cùng kì lạ, càng vào sâu, lá cây càng nhạt màu dần, cuối cùng chỉ còn một màu bạch kim. Trái ngược với màu sắc càng ngày càng nhợt nhạt của lá cây, hào quang bao quanh lại vô cùng nồng đậm, nồng đậm đến chói mắt.
" A, đây là cái gì? "
U Lan ngạc nhiên nói. Nàng đang đứng trước một cái bàn bằng bạch ngọc lạnh lẽo như băng sơn vạn năm, trên mặt khắc hoa văn tinh xảo.
Phía trên mặt bàn ngọc là một tấm gương đồng phủ bụi. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng gương đồng chứ? Soi dưới mặt nước còn dễ nhìn hơn.
Bụi đóng lớp dày kịt, nếu nhìn không rõ cũng chả nhận ra đây là cái gương đồng.
U Lan khẽ dùng tay quệt lên mặt gương, một trận đau nhói truyền tới đầu ngón tay không khỏi làm nàng chau mày.
Không hiểu thứ gì chọc vào đầu ngón tay nàng làm chảy máu. Nàng kinh hãi nhìn tấm gương xuất hiện một đồ án kì quặc, nhiễm đỏ máu từ tay nàng chảy ra. Đồng thời, một quả cầu thuỷ tinh sáng lấp lánh xuất hiện, toả ra ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt.
Đột nhiên mấy cái cây bên cạnh rung động dữ dội, lá cây rụng thành đống lớn đống nhỏ trên mặt đất.
U Lan lập tức cảm thấy trong không khí có một khí tức vô cùng dễ chịu. Đây không phải sinh mệnh khí tức tràn đầy sự sống, cũng không phải không khí thiên nhiên, giống như sinh mệnh tương liên hơn.
" Ngươi là người được chọn sao? "
Một thanh âm khàn khàn, vô cùng suy yếu vang lên. U Lan giật mình quay lại, nghi hoặc nhìn phía trước.
Đó là một con vật vô cùng to lớn, lông màu lam, hàn khí phủ quanh cơ thể vô cùng nồng đậm.
Hình dáng ngoài giống hổ, nó có răng nanh dài và sắc, lại có khí tức vương giả bức người của Long tộc.
Tuy hắn vô cùng suy yếu nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, nếu nó ở trong trạng thái toàn thịnh, thật không thể hình dung nó sẽ cường đại tới mức nào
" Trước khi hỏi tên người khác, ngươi cũng nên tự giới thiệu bản thân chứ nhỉ? "
" Hừ, ta là Băng Phách Bệ Ngạn, ngươi là người được chọn sao? "
Băng Phách Bệ Ngạn kiêu ngạo nói. Dù cho tình cảnh hiện tại của nó có thảm hại cỡ nào, sự kiêu ngạo ăn vào trong máu là điều không thể chối bỏ.
U Lan không để ý giọng điệu hay thần thái của hắn, mà quan tâm tới vấn đề được hắn nhắc tới.
Người được chọn... là như thế nào?
Nàng rất muốn hỏi xem tại sao lại nói nàng là người được chọn, nhưng lời ra đến miệng lại thành
" Không phải Long tộc hoàng tộc huyết mạch ngoại trừ Ngân Long Vương hiện không rõ tung tích thì đã đoạn tuyệt rồi sao? "
Lúc đầu Kim Long Vương và Ngân Lông Vương là một thể, tức Long Thần. Sau khi bị đánh bại, nó đã kịp chia tách bản thân ra thành hai phần.
Ngân Long Vương chưởng khống năm nguyên tố đã lợi dụng một cái thời không loạn lưu cỡ nhỏ mà trốn thoát, còn phần còn lại là Kim Long Vương hiện đang bị phong ấn trong Thần Giới Uỷ viên hội.
Nàng thấy Băng Phách Bệ Ngạn nộ khí bừng bừng, tưởng rằng hắn đang căm thù đám Thần chi - cũng tức là nàng trong tương lai thì hắn lại nói
" Con thằn lằn ngu ngốc đấy không biết tự lượng sức mình, thật uổng hoài thứ huyết thống thuần khiết chảy trong mạch máu của nó. "
Băng Phách Bệ Ngạn cười mỉa. Chỉ là lúc U Lan không để ý, hắn ánh mắt đượm buồn, thì thào
" Nàng có lẽ thất vọng lắm. "
Cũng không biết hắn đang nói bản thân hay nói người khác. U Lan chống cằm, nói
" Vậy ngươi muốn ta làm gì? "
" Thông minh. Ta muốn làm hồn thú của ngươi. "
Băng Phách Bệ Ngạn nói. Đứa bé này đoán được chủ đích của việc hắn xuất hiện ở đây.
U Lan ngẩn người, nói
" Hồn thú, Đấu La Đại Lục sao? "
Băng Phách Bệ Ngạn gật đầu, nói
" Ngươi hẳn đã nghe nói qua Đấu La Đại Lục, nơi đó cường giả không nhiều như Thần Giới, không phải đi đâu cũng gặp như Khắc Nhĩ Đại Lục (nơi mà Huỷ Diệt gặp Sinh Mệnh sau khi Sáng Thế Thần biến mất, dĩ nhiên là mình chém ra). Ta ở không ở đây nhưng không phải không biết gì về Thần Giới hiện tại, về tân Hải Thần và những người theo hắn đến Thần Giới, tuy là Thần Chi Cấp 2 nhưng vô cùng mạnh mẽ.
" Chẳng lẽ ta có... thứ gọi là Vũ Hồn? "
Băng Phách Bệ Ngạn gật đầu, nói
" Đúng vậy. Sáng Thế Thần đã chuẩn vị sẵn rất nhiều cho người kế thừa Thần Vị của mình. "
" Ngươi tiến đến bên cái bàn ngọc, chạm tay vào quả cầu đó và tự cảm nhận nguồn năng lực bên trong mình. "
U Lan không chút nghĩ ngợi mà tiến đến chạm tay vào quả cầu. Nàng có linh cảm vô cùng mãnh liệt rằng hắn sẽ không hại nàng, điều gì đó thúc giục U Lan phải tin lời hắn.
" Được rồi. "
U Lan đặt tay lên ngọc, một cảm giác lạnh như băng hàn vạn năm truyền tới tay làm nàng không khỏi xuýt xoa. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được bỗng dưng quả cầu sáng bừng lên, lam quang tứ phía, ánh sáng lan đến tận bên ngoài bìa rừng.
U Lan cảm giác mọi thứ trong cơ thể đều bị rút ra, không thể ngăn nguồn lực lượng từ trong cơ thể tiến vào quả cầu không đáy này được.
Mặc dù U Lan rút tay ra, quả cầu vẫn sáng đến chói mắt. Từng đốm sáng màu lam pha chút bạc xuất hiện trên quả cầu.
Một, hai, ba, rồi cả quả cầu bao phủ bởi lam quang. Một luồng hàn khí mãnh liệt trào ra, đóng băng gần như mọi thứ.
Xung quanh, cây cối, thảm cỏ đều đã đóng băng cả, xu hướng đóng băng ngày càng lan ra xa, thoáng chốc nửa khu rừng đã bị băng phủ kín.
Băng Phách Bệ Ngan kinh hãi nhìn cảnh tượng xung quanh, vui sướng đến mức không kìm được, cất cái giọng khàn khàn thúc giục
" Ngươi hãy mau phóng thích Vũ Hồn của mình đi, cảm nhận và đưa ra ý niệm phóng thích nó. "
---
Bây giờ mới để ý là Chương 4 có đề cập tới Hoắc Vũ Hạo. Cái vấn đề này hết sức vớ vẩn. Rõ ràng mị viết truyện về thời của Hoắc Vũ Hạo, Vũ Đồng hiện mới 4 tuổi thế mà chém Tình Tự Chi Thần, Điệp Thần các kiểu. Thứ lỗi cho cái sai lầm nhảm nhí này của mị.