Chương 4: Thức Tỉnh (1)

Ta Là Tân Sáng Thế Thần !

Chương 4: Thức Tỉnh (1)

U Lan nhìn bộ dáng đáng thương của nó, bất đắc dĩ nói

" Thôi được rồi, ta sẽ vào ngay lập tức. "

Lam Lam như được ân xá, vui đến phát khóc rung rung hai cái cành nhỏ, lắc qua lắc lại, nhìn rất buồn cười.

U Lan thực không thể nhịn cười với bộ dáng này của nó, chỉ muốn cười phá lên. Nhưng nàng rốt cục bụm miệng lại, nén không cho tiếng cười phát ra. U Lan đứng thẳng dậy, vươn vai khoan khoái, chạy về hướng Sinh Mệnh Thụ.

Lam Lam đi trước không ngừng luyên thuyên về thực đơn ngày hôm nay có những cái gì, nào là Phật Nhảy Tường (Phúc Thọ Toàn) với đủ loại cao lương mĩ vị ninh cùng rượu Thiệu Hưng, cà thái hạt lựu xào cùng mỡ gà, trộn cùng thịt gà phơi khô và nấm hương, nấm đông cô, ngũ vị hương và các loại quả khô, gọi là cà xào Hồng Lâu, nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (cái này là món ăn, không phải dây trữ vật của Hải Thần:v) chế biến công phu, bát tiên quá hải náo la hán chỉ cần thêm rau cải, gừng thái lát và nước dùng là có thể ăn,... Sau đó còn một tràng dài điểm tâm nữa, nhưng U Lan nghe không lọt.

Mẫu thân đại nhân à, người định biến nữ nhi của mình thành heo sao?

U Lan à, ngươi nên thông cảm đi, đã có tâm lí chung của người lần đầu làm phụ thấn, ắt có tâm lí chung của người lần đầu làm mẫu thân, chúc may mắn.

---

Đứng ngoài cửa gỗ, U Lan nhìn lướt từ đầu đền chân, cảm thấy mọi thứ đã tương đối chỉn chu, sạch sẽ mới bước vào.

" Mẹ. "

U Lan nhẹ giọng gọi hai tiếng, chỉ nghe tiếng bát đĩa đang được dọn ra bàn, dù rất âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng U Lan vẫn nghe thấy.

" Tiểu U Lan, sao lại về muộn như vậy chứ? "

Một bàn tay trắng trẻo vươn tới, xoa xoa bóp bóp hai cái má bánh bao phấn nộn.

" Mẹ. "

U Lan hậm hực nói. Sinh Mệnh nữ thần cười khúc khích, nói

" Rửa tay sạch sẽ đi. Đừng nghĩ ta không biết con vừa nghịch cây cỏ. "

U Lan rùng mình, đúng nha, nơi này là Rừng Sinh Mệnh, cũng là địa phương của Sinh Mệnh nữ thần, có cái gì nàng không biết?

U Lan rất ngoan ngoãn làm theo lời Sinh Mệnh nữ thần, ra bàn ăn ngồi.

" A, không biết cha con đi đâu rồi a, chẳng lẽ về Thành Huỷ Diệt để tu luyện, lại bỏ bữa rồi. "

Sinh Mệnh nữ thần nói, trên tay bê vài đĩa thức ăn nóng hổi đặt lên bàn.

Cha, người thật ích kỷ a, để nữ nhi chịu trận một mình.

Rất không lâu sau, tất cả mọi thứ đều đã được bày đầy đủ trên bàn. U Lan khóc không ra nước mắt. Cái này còn nhiều hơn so với lời mà Lam Lam lắm mồm liệt kê nữa, ít nhất phải hơn mười món.

U Lan khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp nói

" Phải ăn hết sao ạ? "

" Chẳng lẽ tiểu U Lan đã chán tài nấu nướng của mẹ rồi? "

Sinh Mệnh nữ thần đặt một bàn tay lên ngực, bộ dạng uỷ khuất, tay kia không hiểu lấy đâu ra một cái khăn nhỏ, chấm chấm nước mắt.

U Lan chảy hết cả mồ hôi lạnh, cười cứng ngắc, vừa bỏ một miếng cà rốt vào miệng vừa nói

" Aha, tài nấu nướng của mẹ vẫn rất... thượng hạng. "

Trong lòng U Lan đang gào khóc. Phụ thân đại nhân, người ở đâu về cứu nữ nhi gấp a.

" Hắt chiu. "

Tại một nơi nào đó, một nam tử mặc đại đầu bồng màu tím quệt quệt mũi, rồi lại ngó nghiêng xung quanh mới thở phào.

May là trốn đi kịp, không giờ đang nhồi vịt rồi.

Mỗ nam tử mặc đại đấu bồng nào đó thở phào nhẹ nhõm, vui như hoa mùa xuân.

---

" Ợ, căng hết cả bụng. "

U Lan bụm miệng, gắng gượng bước ra ngoài thảm cỏ vừa nãy.

Dĩ nhiên là nàng không thể nhồi hết mớ thức ăn kia vào dạ dày, đó là điều chắc chắn. Nhưng ăn 1/3 chỗ đó đã làm nàng suýt lăn thay cho đi rồi.

Tình trạng đáng sợ này bắt đầu khi mẫu thân đại nhân được tặng một quyển, à không, một bộ mười quyển sách dạy nấu ăn.

Và nếu nàng nhớ không lầm, hơn hai tháng này mới chỉ được hơn một nửa quyển sách thứ nhất.

Cái tên chết bằm (người tặng sách) kia, lão nương hận ngươi!

Mỗ nam tử nào đó lại không kiêng nể gì mà hắt hơi lớn một cái nữa.

U Lan đã phải chạy vài vòng trong Rừng Sinh Mệnh mới tiêu hoá được kha khá chỗ thức ăn kia.

Nàng dạo bước trong rừng rậm, nơi này đã khá xa so với Rừng Sinh Mệnh - biên giới Thần Giới.

Tức là hiện tại U Lan đang ở trong địa bàn của Hồn Thú.

Trong rừng rậm, tựa hồ có vài con sống chảy xiết. Thính lực của U Lan bẩm sinh đã rất tốt, nàng có thể nghe được tiếng nước chảy vô cùng mạnh mẽ.

Phía trước là một tấm màn sương mù nhàn nhạt, hư hư ảo ảo, càng gợi lên trí tò mò của U Lan.

Nàng hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ không khí thiên nhiên tràn ngập trong không gian, tinh thần vô cùng khoan khoái, giống như có một sợi dây liên kết nàng với khu rừng này vậy.

Đều là rừng rậm, song hai nơi vẫn có sự khác biệt nhất định.

Nếu Rừng Sinh Mệnh lá cây màu lục bích kì dị, cỏ mềm xốp là ta chẳng nỡ giẫm lên, khí tức sinh mệnh nồng đậm trong không khí gột rửa tâm hồn thì nơi này bình thường hơn nhiều.

Chỉ có điều, trong không khí ở đây cũng ẩn dấu một thứ, cái mà người ta gọi là nguy hiểm.

Trên Thần Giới cũng có kha khá người tới từ một trong vô vàn vị diện khác nhau - đó là Đấu La Đại Lục.

Hải Thần, Tình Tự Chi Thần, Điệp Thần,... tất cả bọn họ đều đến từ vị diện tên là Đấu La Đại Lục kia.

Tuy gặp họ không quá ba lần, nhưng U Lan có cảm nhận vô cùng sâu sắc về thực lực của mỗi người.

Hải Thần thì không cần bàn cãi nữa, hắn mang trong mình tới hai Thần vị. Hải Thần vốn là Thần Chi Cấp 1, nhưng Tu La Thần Thần vị thì không đơn giản như vậy.

Trong năm vị thần tối cao của Thần Giới, Tu La Thần là vị thần trung lập giữa quang minh và hắc ám, đồng thời là chủ sát lục và là vị thần thiện chiến nhất trong năm người.

Năng lực của Tu La Thần đặc biệt khắc chế năng lực của chủ Huỷ Diệt - Huỷ Diệt chi thần.

Chẳng lẽ vì vậy nên cha mới không xem Hải Thần thuận mắt sao?

Cha nàng hiển nhiên còn rất nhiều bí mật mà nàng chưa biết được, nhưng ít nhất có một thứ mà U Lan đã dò ra, đó là Sinh Mệnh nữ thần và Huỷ Diệt chi thần có một năng lực dung hợp gì gì đó, cái này là đi nghe trộm nên không tường tận chi tiết.

Tu La Thần thiện chiến hơn Huỷ Diệt chi thần, bản thân còn có khắc chế nên Huỷ Diệt chi thần hẳn là dưới cơ.

Thiện Lương chi thần và Tà Ác chi thần mới ở Thần Giới chưa được lâu, năng lực hiển nhiên là thua xa hai bậc tiền bối đi trước.

Sinh Mệnh nữ thần chắc chắn là vị thần không thiên về hướng chiến đấu nhất trong năm vị, nên Hải Thần sẽ là người mạnh nhất.

Còn vị Tình Tự Chi Thần kia, nàng rất tò mò nha. Hắn là Thần Chi Cấp 1, nhưng thực lực lại vượt xa vậy. Đặc biệt, khi nhìn vào mắt hắn, nàng thấy thần lực dao động cực kì mãnh liệt.

Còn Điệp Thần là Thần Chi Cấp 2, sở dĩ U Lan quan tâm đến nàng vì nàng và Tình Tự Chi Thần có cái mà gọi theo cách gọi của Đấu La Đại Lục là " Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ " chăng?

Cái này cực kì cường đại nha, các vị Thần Chi Cấp 1 khác cũng ăn đủ khổ.

Vậy là có thể thấy, cái nơi gọi là " Đấu La Đại Lục " kia thực rất thú vị. Nàng muốn tới đó lịch lãm!

Trong khu rừng này có rất nhiều Thần Thú hấp thu nguyên lực của thiên địa mà vô cùng mạnh mẽ, trong quần thể Thần Thú có vài cá thể rất nổi trội về mặt sức mạnh.

Long Thần là một ví dụ tiêu biểu, năng lực còn muốn hơn xa Thần Chi Cấp 1.

Long Thần vốn thăng nhập từ Đấu La Đại Lục vị diện. Nhưng vì một lý do nào đó, năm vị thần tối cao đã làm cho toàn bộ Thần Thức, Thần Hồn đều bị phá nát.

Hiện tại Thần Thú đều không có Thần Vị, hấp thu thiên địa nguyên lực chỉ bằng một nửa khi trước, không đáng kể.
---
Mới đi tìm tài liệu đặt tên hồn kỹ và vũ hồn của U Lan cho hay:>