Chương 11: Kết Giới

Ta Là Tân Sáng Thế Thần !

Chương 11: Kết Giới

Không đợi U Lan đồng ý, Ngân Ngân đã tự mượn tạm thân thể của U Lan.

U Lan nhìn mọi thứ qua Tinh Thần Hải. Ngân Ngân cười nhạt, nói

" U Lan, xem xem hồn hoàn tương lai của ngươi là gì nào. "

Mái tóc dài màu đen bỗng chốc hoá thành sắc trắng như tuyết, đồng tử màu bạc quỷ dị, tư thái vô cùng ngông cuồng, kiêu ngạo.

Ngân Ngân tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, nàng lướt nhẹ nhàng quanh khu cấm địa, mắt nhắm hờ, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ gì đó U Lan nghe không hiểu.

Ngân Ngân tiến đến trước một ngọn núi băng khổng lồ. Ngân Ngân đặt bàn tay lên bề mặt băng đá lạnh lẽo thấu xương, ngân quang mãnh liệt bùng phát từ cánh tay nhỏ nhắn.

" Kết giới? "

U Lan trong Tinh Thần Hải thốt lên. Hơn nữa kết giới này chắc chắn là của một hồn thú cấp bậc vô cùng cao. Cực Bắc Chi Địa có hàng tá hồn thú đẳng cấp cao, còn có ba con từ hai mươi vạn năm trở lên, có thể đặt kết giới ở đây mà không bị phát hiện, thực lực hiển nhiên là không kém.

Tầng kết giới giống như một tấm băng mỏng manh, Ngân Ngân chỉ khẽ động đầu ngón tay, một góc của kết giới đã vỡ tan, vừa đủ cho Ngân Ngân tiến vào mà không gặp cản trở.

Bên trong núi băng khổng lồ như vậy mà lại bị khoét rỗng, cùng với một thông đạo lớn thẳng xuống một cái vực sâu chừng vài trượng. Có vẻ như có loài hồn thú nào đó đã đào một cái hầm ở đây.

Sau khi Ngân Ngân tiến vào, kết giới đã tự khép lại giống như chưa từng có gì xảy ra. Nàng nhẹ nhàng nhón mũi chân nhảy xuống vực băng kia.

Ngân Ngân đáp xuống đất vô cùng nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng động, dù nhỏ như muỗi kêu cũng không có.

" Tuyết Liên, sao lại phải trốn chứ? Phòng hộ của ngươi không chống đỡ nổi đám hơn mười vạn tuổi đầu sao? "

Ngân Ngân bình thản nói, mặt không biểu cảm.

" Không phải ta muốn trốn, tiểu Phượng đang đột phá, không thể mạo hiểm được. "

Thanh âm ôn hoà từ trong vực phát ra. Rất nhanh một nữ tử bạch y thướt tha yêu kiều xuất hiện.

Dung mạo kiều diễm không cần phải nói, chỉ là ánh mắt có chút u sầu, mái tóc vàng xoăn sóng nhẹ nhàng xoã sau lưng.

Nàng vừa bước ra, trong không khí nổi lên một mùi hương nhàn nhạt, không sực nức mà thanh khiết. Là mùi của hoa sen.

" Biểu ca, sao huynh giờ lại trong cái dạng này? "

Phụt.

U Lan đang uống nước bỗng ho sặc sụa. Từ khi nào mà nữ tử có khí tức của hoa sen này lại liên quan đến một con hổ không ra hổ, rồng không ra rồng vậy? Ngân Ngân mặt hơi đen lại, nàng đành biết thân biết phận mà nhịn cười.

" Chuyện đó không quan trọng. Sao tu vi của ngươi lại hao hụt nhiều như vậy. "

Bạch y nữ tử được gọi là Tuyết Liên gương mặt hiện lên vẻ khó xử, cắn môi đến bật cả máu, lúc sau mới mở miệng

" Tiểu Phượng không thể đột phá được, ta đành... ta đành lấy Thánh Thuỷ Bạch Liên Chi Lực cho hắn hấp thu. "

Ngân Ngân có vẻ đã biết việc này nên không có biểu cảm gì khác, chỉ hơn nhướn mày, cười lạnh

" Thế nên hiện tại tu vi ngươi hiện tại chỉ hơn một trăm vạn năm, còn có khả năng sẽ tụt dốc không dừng lại? "

Tuyết Liên còn định nói gì, nhưng vẫn cúi đầu, lí nhí

" Đúng... "

Ngân Ngân không để tâm, nói

" Ngươi cũng biết Thánh Thuỷ Bạch Liên Chi Lực quý giá tới mức nào mà? Ngươi lấy nó chẳng khác nào tự phế bỏ tu vi của mình cả, khác ở chỗ nó sẽ giảm dần, giảm dần mà thôi. Để xem nếu ta đến muộn ba tháng, ngươi còn đủ thực lực đánh bại một con ngàn năm hồn thú không? "

Tuyết Liên hai mắt đỏ hoe, nước mắt chỉ chực rớt xuống, nhưng nói vô cùng kiên quyết

" Biểu ca, ta xin lỗi vì đã làm chuyện này mà không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng ta không hối hận. "

"Băng Nguyên Thiên Phượng bái kiến Băng Phách Bệ Ngạn đại nhân. "

Một nam tử mặc lam bào sẫm màu bước ra, chưa nói gì đã quỳ rạp xuống, giọng nói vô cùng cung kính.

Cường giả luôn được tôn kính, đó chính là luật lệ của thế giới cường giả vi tôn này.

" Biểu ca, đừng trách tiểu Phượng. Tất cả là ta tự nguyện. "

Ngân Ngân phất tay, lạnh nhạt nói

" Bây giờ có làm gì cũng chả khác được. Quan trọng hiện tại là tìm cách cứu ngươi. "

Tuyết Liên gật đầu, lúc lâu sau mới nói

" Biểu ca, sao ta cảm thấy huynh có gì... khác khác so với trước kia. "

Ngân Ngân đáp tỉnh bơ

" Dĩ nhiên là khác. Vì đây không phải thực thể của ta. Ta đang là hồn hoàn của nhân loại. "

Tuyết Liên dĩ nhiên không ngờ đến việc này, kinh hãi nói

" Không thể nào, nhân loại nào đủ tiếp nhận số hồn lực kinh khủng kia. "

Ngân Ngân kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nói

" Dĩ nhiên là nhân loại tầm thường không thể, nhưng chủ của ta là hậu nhân của Sáng Thế Thần. "

Giờ ngay cả Băng Nguyên Thiên Phượng cũng chấn động. Hắn tuy ở Đấu La Đại Lục nhưng không phải không biết về Sáng Thế Thần của Thần Giới. Hắn đã từng nghe qua Băng Long Tuyết Liên kể về nàng, với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

" Không thể nào, chuyện này thật khó tin. Sáng Thế điện hạ có hậu nhân, chẳng lẽ nhân loại đó... "

Tuyết Liên không nói tiếp nữa. U Lan ở trong Tinh Thần Hải thật bực bội, nàng muốn nghe tiếp phần sau.

" Bây giờ không phải lúc nhắc tới chuyện đó. Nhân loại này cũng không đơn giản. Tuy hiện tại ta đang mượn tạm thân thể, nhưng có thể phát huy khoảng 80% ở trạng thái toàn thịnh mà không chút tổn hại. Đặc biệt, đây là vũ hồn Băng Tinh Ngân Cầu, là đỉnh cao của thuộc tính vũ hồn. "

" Băng Tinh Ngân Cầu! Đó có thực là nhân loại không vậy? "

Vũ hồn đó so với vũ hồn khi trước của Sáng Thế Thần còn muốn hơn một bậc, có thể áp chế toàn phần. Sáng Thế Thần vẫn luôn muốn đạt đến đỉnh cao của Băng hệ - Băng Tinh Ngân Cầu, nhưng người đã bỏ dở sau hơn trăm vạn năm cố gắng không có kết quả.

" Đừng phí lời. Vừa lúc U Lan đang cần hồn hoàn thứ hai và thứ ba đây. Cách thức ta sẽ chỉ cho hai ngươi, đẳng cấp cao như vậy, giữ vững tinh thần căn nguyên không phải quá khó, đúng chứ? "

Ngân Ngân không kiên nhẫn nói. Mẹ nó, nàng phí thời gian ở đây tán phét với hai đứa này, cái gì cũng hỏi, thật khó chịu.

Thực chất là tại vì từ khi được U Lan hấp thu đến giờ, Ngân Ngân cũng hao tổn không ít sức lực, lại cố gắng để không rơi vào trạng thái ngủ say nên mệt mỏi là chuyện không thể không xảy ra.