Chương 31: Quên mất còn có cái nhiệm vụ!

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 31: Quên mất còn có cái nhiệm vụ!

Hắn hỏi xem thân thể Trung Nhất Lai đã tốt hơn chưa, cậu ta vui vẻ đáp: "Đã hồi phục trăm phần trăm! Vừa nãy tớ còn đi kiếm mọi người nữa cơ, Anh em họ Triệu ở phòng 405, Hạ Minh Nhật ở phòng 367, Đặng Cách Chân và Liêm Dao Tình ở cùng một phòng 209, đang trở về phòng uống chút nước thì cậu đã đến kiếm tớ rồi."

Hoắc Dịch Khiêm nghe đến đây, chợt nhớ ra hình như có nhiệm vụ phụ tuyến đứng nhất mọi mục thì phải... Nếu vậy...hắn thất bại luôn rồi còn đâu. Hắn gọi Thập Thập, nghe thấy nó trả lời: "Trừ 1000 điểm tích phân."

Hắn ngạc nhiên: "Không phải hình phạt là chết sao?"

Thập Thập đáp: "Nhiệm vụ này là phụ, nếu không đảm bảo an toàn cho cả nhóm, cậu mới chết."

Hắn thở phào một hơi, may mà là nhiệm vụ phụ...

Hoắc Dịch Khiêm đi một vòng, hỏi mấy nhóc kia, thấy thời gian dao động từ 20~50 phút. Ai ngờ Hạ Minh Nhật lại là người trụ lâu nhất trường. Thành tích là 41 phút. Hắn còn tưởng Trung Nhất Lai là tên nhóc khá nhất cơ. Nhưng thật ra chuyện này cũng dễ hiểu, Gia tộc quân sự Hạ gia, đương nhiên phải huấn luyện con cháu ở phần cơ bản này rồi. Còn hắn, ngoài việc huấn luyện trong hệ thống ra, Hoắc gia gia cũng bắt hắn phải huấn luyện rất nhiều a.

Hoắc Dịch Khiêm bắt đầu suy nghĩ nên huấn luyện bọn nhóc về phần cơ bản trước.

Chờ đấy, về trường sẽ bắt đầu huấn luyện địa ngục cho kỳ thi học kỳ I đó.

Hắn nằm trên giường bệnh, suy nghĩ một chút, quyết định rồi, Thập Thập có bảo mỗi lần không đứng nhất trừ 1000 điểm, có 10 mục, không phải là trừ hết điểm của hắn sao, khó khăn lắm mới kiếm được gần 1 vạn, sao để mất được.

Thế cho nên, mấy mục khác phải đứng nhất chứ.

Ám sát? Vũ khí quân đội? Chờ đến khi nào Hoắc gia suy tàn hắn mới sợ.

Suy nghĩ lúc trước thật nông cạn a, cứ thích suy nghĩ lung tung.

Giờ suy nghĩ lại, cứ thể hiện ra thôi, nhưng không để người ta nghi ngờ là được.

Hoắc Dịch Khiêm nằm đọc sách đến buổi trưa thì tập trung để ăn trưa.

Hắn thay đồng phục của trường ra, mặc đồ quân sự.

Áo sơ mi màu đen, quần bó đen cùng bốt quân đội.

Khác với đồ của kiếp trước a, bộ này cũng thật thời thượng hợp mốt nhỉ.

Hoắc Dịch Khiêm vẫn là một cậu nhóc đẹp trai thân hình thanh mảnh, chiều cao khiêm tốn mà thôi.

Hắn xoa xoa tóc mái của mình, có cảm giác hơi dài, nên cắt.

Xong xuôi, hắn chạy vào sảnh tập trung.

Hiện tại ai cũng thay đồ rồi, cả sảnh toàn một màu đen.

Hắn xếp hàng lấy suất ăn của mình. Kể từ khi trải qua huấn luyện của bà cố, suốt ngày ăn viên dinh dưỡng, hắn không còn kén ăn nữa. Bây giờ hắn toàn ăn suất dành cho hai người ăn.

Thể chất của nhà họ Hoắc cho dù có ăn bao nhiêu cũng không béo. Điển hình là ba hắn, một ngày ổng phải ăn năm bữa mới đù mà tinh thần vẫn sáng láng, thân hình không một chút mỡ thừa.

Lấy xong, hắn đang đi tìm bàn thì thấy Triệu Vũ Long hoặc Triệu Vũ Thiên đang vẫy hắn. Hai anh em nhà này khác nhau quá, nhiều lúc chả biết đường nào mà lần.

Hắn mang đến bàn, hỏi: "Trung Nhất Lai đâu?"

Đặng Cách Chân đáp: "Cậu ta bị mọi người trong nhóm kéo đi rồi."

Hắn ngồi xuống, bắt đầu ăn thì cảm nhận được ánh mắt âm u của Hạ Minh Nhật.

Hắn nhíu mày: "Sao thế?"

"Tại sao cậu không làm hết sức?"

Hoắc Dịch Khiêm đáp: "Lát nữa chắc chắn sẽ vượt qua cậu."

Cậu ta xù lông: "Tôi, tôi sẽ cố hết sức! Người nào thua thì phải thực hiện một điều cho người thắng!"

"Thành giao!"

Hạ Minh Nhật là một người ngạo kiều, người duy nhất không gọi hắn là boss hay lão đại. Lần này trêu chọc cậu ta một chút.

A, từ bao giờ mà hắn trở nên phúc hắc thế này?

------------

Vừa mới đọc lại thấy nhiều lỗi quá, đính chính lại, Hạ Minh Nhật là lão nhị, Trung Nhất Lai là lão tam nhé.