Chương 36: Chuẩn bị về

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 36: Chuẩn bị về

Hoắc Dịch Khiêm nằm trong buồng chữa thương tầm một giờ, vai liền hoàn toàn lành lại.

Buồng chữa thương giúp đẩy nhanh tế bào, vết thương có nặng đến mấy cũng cứu được.

Hoắc Dịch Khiêm mê mẩn nhìn chiếc máy, quả nhiên là tương lai, thật thần kì.

Bây giờ đã là buổi chiều, hắn nhìn đồng hồ điểm 5h30, tính toán về phòng tắm một chút.

Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng đi về phòng, thế nhưng không vặn được cửa.

Hoắc Dịch Khiêm hơi nhíu mày.

À, vừa nãy bị thương nên đưa chìa cho Liêm Dao Tình.

Chắc giờ cô bé đang tắm.

Hoắc Dịch Khiêm quay người xuống lễ tân lấy chìa khoá dự phòng.

Xoay chìa, mở cửa một cái. Rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Là hắn sai, hắn không gõ cửa.

Mẹ nó, ai ngờ con gái nhà người ta đang thay quần áo.

Huhu, từ nhỏ đến giờ hắn còn chưa dám xem tạp chí đen đâu.

Mặc dù còn nhỏ nhưng da cũng trắng thật. Lớn lên sẽ thành mỹ nhân đây. Thế nhưng phản ứng của hắn, nổi hết da gà lên rồi đây này.

Một lúc sau, hắn run rẩy nói: "Xong... chưa?"

Từ trong phòng truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ của Liêm Dao Tình.

"Rồi, cậu, cậu vào đi."

Hoắc Dịch Khiêm hơi hổ thẹn, cả người nóng bừng, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Liêm Dao Tình, chỉ len lén nhìn cô bé.

Mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt.

Aaaaaaaaaaa. Hoắc Dịch Khiêm gào thét trong lòng, nhanh chóng, cúi gập người: "Xin lỗi cậu!"

Liêm Dao Tình ngượng ngùng lắc lắc đầu, giọng nói hơi run: "Không, không sao đâu." Cô bé là người hiện đại mà, nhìn một chút cũng không sao hết, không sao hết. Cô bé không phải người cổ hủ đâu mà.

Mặc dù hắn đã xin lỗi, Liêm Dao Tình cũng nói không sao, nhưng không khí giữa hai người có chút ngưng trọng. Không nói gì từ lúc đó cho đến khi đi ngủ.

Hoắc Dịch Khiêm nằm trên giường,mắt mở thao láo, cảm thấy cực kỳ có lỗi.

Được rồi, quyết định xin lỗi một lần nữa.

"Cậu ngủ chưa."

Một lúc sau Liêm Dao Tình mới trả lời: "Chưa."

"Xin lỗi về chuyện chiều nay nhé."

"Mình đã nói không sao rồi mà."

Hoắc Dịch Khiêm yên tâm một chút: "Vậy thì ổn rồi, tớ cứ sợ cậu sẽ giận."

"Không, tớ không giận đâu."

"Ừm, ngủ đi, mai còn dậy về Trái đất. "

"Ừm."

Mặc dù gối trùng vẫn hoành hành ác mộng, nhưng ít nhất hắn cũng không bị thức dậy, ngủ một mạch đến sáng.

Chỉ có điều dậy hơi sớm một chút, lúc dậy thì mồ hôi đã đầm đìa ra rồi.

Hắn nhìn đồng hồ mới có 5h30 sáng, thôi dậy luôn, lấy sữa tắm mẹ đưa đi tắm một cái.

Da trẻ con rất dễ thương tổn, mẹ hắn lúc nào cũng cẩn thận trong việc chăm sóc vẻ bề ngoài của hắn nên nhìn hắn mới trắng trẻo, đẹp trai như thế này. Tóc mới đen mượt mềm mại như nhung thế này. Mà khoan, sao giống con gái thế nhỉ?

Hắn nhớ có lần mẹ hắn nói:" Con trai là phải đẹp trai nếu không sau này không lấy vợ được đâu."

Nghĩ lại mà vẫn thấy toát mồ hôi.

Tắm xong, Hoắc Dịch Khiêm mặc áo sơ mi cùng quần đen, cộng thêm áo vest, rất ra dáng thiếu gia nhà giàu, không phải hắn muốn đâu, nhưng đây là bộ còn sạch duy nhất.

Hắn ngồi trên giường thẫn thờ nhìn vào hư không, suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình.

Cái căn bệnh này của hắn, không thể chữa được, vậy phải làm sao?

Hắn phải yêu đàn ông ư?

Hắn ngay lập tức lắc đầu, không, từ trước đến nay hắn vẫn bình thường, không có tình cảm khác thường gì với người đồng giới cả.

A, không phải gặp ý trung nhân thì sẽ không có bài xích sao?

Thôi kệ đi.

Ngây người một lát, Liêm Dao Tình đã tỉnh dậy. Hắn hồi thần, cảm thấy mình nên chào cô bé, mỉm cười: "Chào buổi sáng!"

Thình thịch! Tim cô bé đập mạnh một cái. Con gái ai cũng thích những thứ đồ xinh đẹp, dễ thương, hình ảnh cậu bé trước mặt cô, còn xinh hơn cả công chúa cổ tích vậy!

Cô bé đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Hoắc Dịch Khiêm nghiêng đầu, khó hiểu nhìn. Tại sao có cảm giác ánh mắt cô bé nhìn hắn như nhìn con gái vậy?

--
Chương này hint bay tứ tung luôn:))) xin lỗi vì hơi nhảm. Spoil: Cơ mà sau vụ tham quan này, lớn lên nữ chính mới xuất hiện. Nhân thời cơ tung nốt hint của hai đứa nó.

Mùng 2 tháng 6 thi rồi, rảnh rỗi viết thêm một chương.

Mong mọi người thông cảm cho mình 😉😉