Chương 41: Ngục giam (2)

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 41: Ngục giam (2)

Bây giờ hắn thoát ra kiểu gì!?

Lúc này, đột nhiên Liêm Dao Tình gọi hắn một cái: "Bạn học Hoắc!"

Hoắc Dịch Khiêm lập tức quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

"Cậu đang muốn thoát khỏi đây phải không?"

"Đương nhiên là vậy rồi? Sao lại hỏi thế?"

"Thực ra ba mình có đưa cho mình một thứ đề phòng bất trắc."

Hắn trợn mắt: "Sao không nói từ đầu?"

Liêm Dao Tình bối rối nói: "Mình...mình luôn mang theo người...và...và...ưm..."

"Thôi được rồi, thứ đó có thể làm gì?"

"Một khi tớ sử dụng thì đồng thời nó cũng phát tín hiệu cho bố tớ luôn."

"Ừ ừ, dùng nó để làm gì?"

"Ừm, ngắt tất cả điện trong một thời gian dài, đồng thời loại bỏ tín hiệu của những thiết bị liên lạc khác."

Hoắc Dịch Khiêm gật gật đầu, trong đầu đã có một kế hoạch sơ bộ để có thể thoát ra và đến chỗ khác.

Hắn nói với Liêm Dao Tình: "Bây giờ thế này,..."

Trong lúc Hoắc Dịch Khiêm đang loay hoay để thoát ra khỏi ngục giam, thì bố hắn đang tập hợp tiểu đội, đồng thời dùng bộ đàm để liên lạc cầu thêm viện trợ.

Ông vô cùng mất bình tĩnh, trong khi đám học sinh đã được tập hợp để đưa lên tàu dự bị rồi về trái đất, thì con trai ông lại không thấy đâu. Đó là đứa con đầu lòng của ông, cầu mong nó đừng có chuyện gì xảy ra. Lúc ông bật bộ đàm lên, chỉ vừa mới bảo viện trợ, chưa kịp bảo tọa độ ở đâu thì con tàu đột nhiên mất điện một lần nữa, tín hiệu cũng không dùng được. Ông chậc lưỡi, chắc là lại bọn kia...

Ông đẩy nhanh tiến độ chạy nhanh về kho để lấy cơ giáp, chọn cơ giáp mới nhất được người mặt trăng sản xuất. Có thể nói đó là cơ giáp tốt nhất ở đây rồi. Mặc dù ông quen dùng của hành tinh Arlin hơn.

Tiêu đội lúc này đã chờ sẵn, đội phó lúc này mỉm cười đứng ở kho, cười một cái: "Đội trưởng, chúng ta đi thôi."

Mặt của Hoắc Dịch Môn lúc này đen, vô cùng đen vì ông tức giận. Nếu như con trai ông có xảy ra chuyện gì, chính là bọn cướp chết tiệt này nên chết đi...

Ông ngồi lên cơ giáp, cánh cửa đóng lại,...

Sau khi Liêm Dao Tình cùng Hoắc Dịch Khiêm sử dụng thứ mà bố của Liêm Dao Tình, Liêm Thực đưa cho, ở trái đất hiện giờ đang loạn cả lên.

Liêm Thực nhận được tín hiệu lập tức từ con gái, lập tức từ quân khu trình lên Liên Minh, sau đó đưa người lên chiến thuyền, lập tức lên đường viện trợ.

Ông lo lắng, gấp rút đi đến tọa độ mà thiết bị gửi cho ông.

Con gái yêu quý của ông, tốt nhất là không có chuyện gì!

Liêm Hà Chi lúc đó vừa bị lũ bắt nạt đánh đập, mặt mũi sưng vù đi từ chiến khu ra, hiện tại hắn cũng phải đi thực tế ở quân khu. Lúc này nhìn thấy Liêm Thực vội vội vàng vàng, lập tức núp vào tường, nhìn ra.

Kiểu này, chắc là con nhóc kia gặp chuyện rồi. Còn hắn thì sao? Hắn bị đánh đập như thế này, bị bắt nạt suốt bao nhiêu năm, ba không bênh vực hắn lại còn chửi hắn nhu nhược, yếu đuối... Hắn bị lạm dụng tình dục bao nhiêu năm bởi ông thầy, cơ mà không dám nói, tại ông ta đe dọa có quen với người Liên Minh, cẩn thận nếu không ba hắn không thăng quan tiến chức được. Hắn vì ba mà chịu đựng, vậy mà ông không hề quan tâm đến hắn, mà chỉ quan tâm đến con nhóc kia!

---------

Chán...