Chương 38: Băng cướp vũ trụ (2)

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 38: Băng cướp vũ trụ (2)

Mà, với cả, có bố hắn ở đây, băng cướp vũ trụ gì gì đó, chẳng làm được gì đâu.

Hoắc Dịch Khiêm không hề nghĩ tới, tại sao chỉ là băng cướp mà lại mời cả đại tướng và tiểu đội của ông đến để bảo vệ.

Đến giờ, liền lập tức xuất phát lên tàu.

Tàu lần này khác với tàu lúc đi. Tốc độ có vẻ chậm hơn, nên phải mất hai ngày một đêm mới về tới trái đất.

Hoắc Dịch Khiêm nhìn phòng của mình, sảng khoái thở ra một hơi, không có gái, thật tốt. Thế nhưng người trong phòng lại y như ký túc xá.

Trung Nhất Lai hất hất mái tóc vàng của mình, vui vẻ: "Cuối cùng cũng được ở với mọi người rồi! Chúng ta chơi bài đi!"

Hoắc Dịch Khiêm nghe đến bài, nhìn bộ bài trong tay Trung Nhất Lai, rất muốn chơi.

Đặng Cách Chân nói: "Có sáu người, cậu định chơi kiểu gì?"

"Boss với Hạ Minh Nhật chắc chắn không chơi, vậy là đủ người rồi!"

Ê, sao chắc chắn như vậy?

Thế nhưng cậu ta đã nói như vậy, nếu giờ ra hỏi chơi chắc sẽ mất mặt lắm. Thôi, đọc sách đi.

-

"Lão đại, mục tiêu lần này của chúng ta là gì vậy?" Một người đàn ông áo đen, mặt mày xấu xí, giọng ồm ồm nói.

Từ trong bóng tối, một giọng cao truyền ra: "Tàu học viện Thiên tài."

Người đàn ông kia nghe đến đó, lập tức quỳ xuống: "Lão đại, trên đó có đại tướng Hoắc Dịch Môn, làm sao chúng ta đánh lại?"

Lần này, người từ trong bóng tối cười phá lên, giọng cao vang dội làm lòng người vô cớ sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Yên tâm, lần này có Lay đại nhân giúp đỡ, vũ khí bí mật của chúng ta, hoàn toàn có thể đánh bại ông ta."

"Lay... Là Lay đại tướng của mặt trăng!?"

Người đúng đầu gia tộc Naver, số một mặt trăng!? Gia tộc quân sự này không chỉ mỗi đi làm lính, mà còn dấn thân vào việc kinh doanh, cộng thêm chế tạo rô bốt...

"Lão đại, tại sao tự nhiên ông ta lại giúp chúng ta?"

"Ông ta có thù với Hoắc Dịch Môn lâu rồi, nên mới đưa vũ khí này cho chúng ta."

Người được kêu là "Lão đại" gõ vào đâu đó phát ra tiếng bang bang.

-

Đâu đó trong căn nhà của gia tộc Naver, một người đàn ông có mái tóc bạch kim, đôi mắt màu hổ phách đang cầm trên tay ly rượu vang, nghe báo cáo từ trợ lý.

"Thưa Lay đại tướng, mụ Sissy đã nhận con rô bốt đó. Kế hoạch đang tiến triển như ngài muốn."

Lay Naver cười mỉm, nhấp một ngụm rượu vang: "Được lắm."

Rồi ngồi trước cửa sổ ngước nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời đêm.

"Phải rồi, thằng nhóc thế nào rồi?"

"Cậu chủ vẫn rất chăm chỉ tập luyện ạ."

"Cấp bậc thể thuật cơ."

"Đã lên C3. Dị năng đang ngấp nghé cấp hai ạ."

"Không hổ là con trai ta, không uổng công đào tạo nó từ nhỏ."

"Ba." Cậu nhóc nhìn rất giống bố mình, ló cái đầu nho nhỏ vào, hô.

Lay Naver lập tức nhíu mày: "Kai, sao còn chưa đi ngủ?"

Nhìn người đàn ông có vẻ tức giận, cậu bé giật thót người, ứa nước mắt: "Con...con.."

"Đàn ông con trai mà mít ướt, về phòng đi."

Kai Naver chạy như bay về phòng, cậu ta ôm gối khóc, đêm nào cũng vậy, cứ nghĩ đến gia đình của mình, cậu đều khóc.

Bố mẹ thì lạnh nhạt, chị em thì căm ghét, gia đình gì mà không có một chút tình thương.

Trong những quyển sách cậu đọc, gia đình là phải ăn cùng nhau, rồi cũng nhau đi chơi. Còn nhà cậu, ba thì ít khi về, mẹ thì ăn trong phòng, các chị em thì không được ăn trong phòng ăn, lúc nào cũng xuống bếp hoặc tự bê về phòng. Thành ra, chỉ có một mình cậu ăn.

Cậu cô đơn, cô đơn quá... Cậu muốn có một gia đình hoàn hảo!

-

Mấy bạn thấy đời main có hơi êm đềm không? Thêm tý hành cho vui:v

Một biến thái đã xuất hiện:3