Chương 34: Rắc rối ở khu trung tâm mua sắm (1)

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 34: Rắc rối ở khu trung tâm mua sắm (1)

Hoàn thành xong huấn luyện, vì có Hoắc Dịch Khiêm, Liêm Dao Tình cùng Hạ Minh Nhật gánh điểm số cho lớp nên miễn cưỡng đứng thứ nhì, không đứng trong danh sách bị phạt.

Cho nên thong thả cùng lớp A đi quẩy.

Bên lớp A điểm số cân bằng còn lớp hắn lại có vài người thấp quá nên kéo thành tích của cả lớp xuống.

Mà thôi kệ, không bị phạt là tốt rồi.

Hoắc Dịch Khiêm thu dọn hành lý để ngày mai đi về. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang Liêm Dao Tình, đứa trẻ này rất ưu tú, nếu như hắn không có hệ thống, có lẽ cô bé này đã vượt qua hắn rồi.

Hôm nay cả nhóm, cùng với Trung Nhất Lai đi chơi ở con phố sầm uất nhất sao hỏa: Hỏa Nghiệp.

Ở đây có thể nói là khu trung tâm mua sắm lớn nhất sao Hỏa, bán đủ loại đặc sản trên đây.

Trung Nhất Lai kéo hắn chạy khắp nơi, mấy đứa trẻ đằng sau nhanh chóng chạy theo. Mọi người ăn đủ thứ cho đến no, mua rất nhiều món quà lưu niệm về cho ba mẹ.

Hoắc Dịch Khiêm chọn hai cái vòng may mắn hình ngọn lửa, một cái cho mẹ, một cái cho cha. Ngẫm nghĩ một lúc, quyết định mua thêm ba cái nữa, thế là đủ cho cả nhà.

Chú Hoắc Nhân của hắn từ khi trở về là năm hắn 4 tuổi, đã bị điều lên bộ trinh sát trong quân đội. Đến giờ hắn vẫn chưa rõ dị năng của chủ ấy là gì, nhưng rất có thể là hệ tinh thần. Vì bà hắn là hỏa hệ, còn ông là tinh thần, ba hắn cũng là hỏa hệ, vậy chú hắn cũng là tinh thần thần hệ rồi. nếu không, chẳng lẽ lại là một dị năng khác? Cùng dị năng với các vị đi trước? Cụ ông, cụ bà?

Ví dụ điển hình chính là hắn đây, cùng hệ với bà cố.

Vả lại, trinh sát thì tinh thần hệ rất hợp mà.

Hoắc Dịch Khiêm mải suy nghĩ vớ vẩn lung tung, đột nhiên đụng phải một người.

Cậu ta cao tầm một mét bốn mươi tám, khuôn mặt non nớt trẻ con như thế kia, ước chừng là học sinh lớp hai, lớp ba.

"Ê, thằng nhóc, mày biết mày đụng phải ai không?"

Hoắc Dịch Khiêm trông thật nhỏ bé trước một thằng nhóc choai choai, cao to do tác dụng phụ của thuốc cải tạo. Hắn lạnh lùng nhìn cậu ta, không hề có một phần run sợ. Chỉ là một thằng nhóc mà dám diễu võ dương oai với bổn thiếu gia đây, có phải là đầu óc chập mạch? Thế nhưng hắn chợt nhớ ra hiện tại mình mới là học sinh lớp một, ai cũng nghĩ thể thuật chỉ mới A1, A2.

Lúc này, Đặng Cách Chân chui ra, đánh giá lên xuống cậu ta, đặt một tay lên vai Hoắc Dịch Khiêm khinh bỉ nói: "Anh là cái thá gì mà chúng tôi cần phải biết?"

Đột nhiên từ trong đám đông xuất hiện thêm mấy thằng nhóc nữa cũng tầm tuổi nhóc choai choai chạy ra, rất kiêu ngạo nói: "Mày không biết anh Hạo nổi tiếng nức trường phụ thuộc số 1 của tao hả? Ở đó anh ấy là thiên tài trong thiên tài đó. Hiện tại cấp bậc thể thuật của anh Hạo đã lên tới B1! Dù chỉ mới lớp 4!"

Hoắc Dịch Khiêm nhíu mày, Lớp 4 mà chỉ có B1? Không phải hơi thấp sao... Nghe nói các học trưởng, học tỷ lớp 4 đã có người lên cấp C rồi.

Cơ mà trường phụ thuộc số 1 không phải trường dành cho mấy phế vật ở đó sao. Sao có thể xuất hiện thiên tài được cơ chứ. Thiên phú của mấy người trường phụ thuộc có khi còn thấp hơn cả lớp thường trong trường hắn.

Hiện tại Hoắc Dịch Khiêm đã lên cấp C2, gặp người thấp hơn hắn cả mấy bậc liền như thế này, làm sao mà sợ được?

Liêm Dao Tình hình như thấy Hoắc Dịch Khiêm đang đứng trong đám đông, lại thấy Đặng Cách Chân chạy ra, liền đi theo, giữ khoảng cách 2 mét với Hoắc Dịch Khiêm.

Anh Hạo nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn xinh xinh đứng cạnh thằng nhóc đeo kính liền cảm thấy tim mình đập nhanh quá, đứng cạnh như thế chắc là người cùng trong nhóm, cậu ta đã định đi ra tán tỉnh, nhưng vì giữ vững hình tượng, khụ một tiếng, nói: "Nếu như cô em đứng đằng kia chịu đi theo anh, anh sẽ tha cho nó."

-------

Hôm qua đi học thêm đến tối muộn, nếu được hôm nay cố gắng đăng hai chương.