Chương 33: Sẽ không bỏ cuộc

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 33: Sẽ không bỏ cuộc

Hạ Minh Nhật là một cậu nhóc cực kỳ kiêu ngạo, như một chú chim công khoác lên mình cái mác thiên tài của gia tộc, trọng điểm bồi dưỡng. Cậu chỉ thấy trong mắt bọn họ toàn sự hâm mộ cùng hy vọng, còn có cả ghen tị, khiến cậu phát ghét. Người duy nhất đối xử bình thường với cậu là chị gái sinh đôi. Mặc dù bị cả gia tộc coi là phế vật, nhưng đối với cậu vẫn rất thật lòng.

Từ trước đến nay cậu vẫn cho rằng mình là giỏi nhất, cho đến khi gặp cậu ta - Hoắc Dịch Khiêm.

Cậu ta trầm tĩnh, khôn ngoan, lại rất mạnh, cậu ta dường như đứng trên một cái bậc cao tới nỗi cậu không thể với tới. Cậu ta mới là thiên tài chân chính, thiên tài của thiên tài.

Lại thêm một Liêm Dao Tình, cả thể thuật cùng tốc độ đều hơn hẳn cậu. Liêm gia không phải là gia tộc vì chỉ có mình Liêm Thực cùng vợ mình. Nếu như Liêm gia có ông có bà, có anh chị em, có cô chú bác, với gien tốt như vậy, có khi còn vượt qua cả Hạ gia.

Lần đầu tiên trong đời, Hạ Minh Nhật nhận ra, hoá ra cậu cũng không có ưu tú đến thế. Vậy làm sao để có thể vượt qua Hoắc Dịch Khiêm? Cậu sẽ không bỏ cuộc đâu! Nhất định phải cố gắng đánh bại cậu ta! Từ giờ cậu sẽ bám theo cậu ta, học cách cặu ta tu luyện, đánh nhau với cậu ta!

Hạ Minh Nhật siết chặt bàn tay, hô to: "Lão đại! Từ giờ tớ sẽ không rời cậu nửa bước!"

Khoé miệng Hoắc Dịch Khiêm trừu trừu, khoan, không phải yêu cầu của hắn chỉ có gọi hắn là lão đại thôi sao? Ở đâu chui ra vụ không rời hắn nửa bước vậy?

Hắn run rẩy định nói gì đó, Hạ Minh Nhật đã lên tiếng: "Tớ sẽ luôn học hỏi theo lão đại, thề không phản bội!"

Hoắc Dịch Khiêm sốc toàn tập, mồ hôi hột chảy ra, bất lực nhìn Hạ Minh Nhật chạy đi.

Hạ Minh Nhật cắm đầu chạy, đôi mắt ngập nước, đến một nơi không người, cậu ngồi xổm xuống im lặng khóc, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, lần đầu tiên nếm mùi thất bại, không khỏi có chút tổn thương, nhịn không được mà khóc.

Cậu không oà khóc như những đứa trẻ khác, mà chỉ lẳng lặng nấc lên từng tiếng nhỏ nhẹ, cố thu mình vào bóng tối không ai biết đến. Tôn nghiêm của cậu, lòng tự trọng của cậu, không cho phép cậu khóc lóc trước mặt người khác mà chỉ âm thầm gặm nhấm nỗi đau của chính bản thân mình.

Lúc này, có tiếng bước chân lại gần đây, Hạ Minh Nhật nghe thấy, hoảng hốt lau nước mắt.

Một cô bé có đôi mắt xanh lá trong suốt, dùng tiếng phổ thông nói: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh như chú chim non, tạo cảm giác thoải mái cho người nghe.

Hạ Minh Nhật vừa khóc, nên giọng có chút nghẹn ngào: "Không liên quan tới cậu!"

Cô bé hơi im lặng một chút, nói: "Cậu khóc à?"

Hạ Minh Nhật triệt để im lặng.

"Nếu vậy thì cậu cũng giống tớ rồi, mỗi khi khóc tớ thường trốn vào một nơi không ai biết đến. Tớ tên Chung Linh Linh, học trường phụ thuộc số 2, còn cậu?"

Cô bé mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt của cô như bừng sáng lên, làm Hạ Minh Nhật đỏ mặt, cúi đầu nói: "Hạ...Hạ Minh Nhật."

.
.
.

Hoắc Dịch Khiêm mất kiên nhẫn ngồi trên ghế đá, xung quanh là bọn trẻ xôn xao hỏi: "Boss, boss, làm sao cậu chạy nhanh được đến thế?"

Hắn khinh bỉ dùng một ngón tay đẩy mặt Trung Nhất Lai ra, nói: "Nói chuyện làm ơn đừng có dí sát mặt vào tớ. Tập luyện nhiều sẽ được."

"Được rồi! Từ giờ sáng nào tớ cũng dậy sớm chạy bộ cùng boss!"

Hắn bất lực trả lời: "Tùy cậu."

Đặng Cách Chân lúc này xen vào: "Boss, lớn lên cậu muốn làm gì?"

Anh em họ Triệu: "Tớ muốn làm chiến sĩ rô bốt!"

Hoắc Dịch Khiêm cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp: "Ai mà biết, có thể bây giờ tớ muốn làm thượng tướng, nhưng về sau tớ lại muốn thành một tổng giám đốc thì sao?"

Hắn giơ bàn tay nhỏ bé lên, nói tiếp: "Tương lai ta sẽ làm gì, sẽ có gì xảy đến đối với chúng ta, các cậu không thấy bây giờ còn quá nhỏ để nói việc này sao?"

Một chiếc phi cơ bay vút, xuyên qua tầng mây, tạo thành một dải lụa dài vắt ngang bầu trời.
Lúc này lũ trẻ reo lên một tiếng, tiếp tục cười đùa vui vẻ.

--
Hầu như chương này là về Hạ Minh Nhật, nếu không nhầm, thì có hết bối cảnh của mấy bé trong nhóm rồi phải không?