Chương 28: Tâm sự đêm khuya

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 28: Tâm sự đêm khuya

Không khí ngại ngùng này vẫn cứ kéo dài như vậy.

Liêm Dao Tình đỏ mặt nhìn xuống chân, không dám nhìn thẳng vào hắn. Hoắc Dịch Khiêm cũng đứng ngây ra đó.

Dù sao thì cô bé cũng là trẻ con, mình hiện tại cũng là trẻ con, ngại ngùng cái gì? Hắn nghĩ bụng. Rồi hít sâu một hơi, đi về giường, nằm xuống đắp chăn.

Liêm Dao Tình bối rối tắt đèn cũng nằm xuống.

Trong lòng Hoắc Dịch Khiêm rối rắm, nhìn cũng biết cô bé này là nghĩ hắn ghét mình, chắc hẳn cũng đã tổn thương rồi, là hắn biểu hiện rõ quá à? Hay là cứ kể hết ra? Nếu như vậy thì cô bé sẽ thông cảm cho bệnh tình của hắn nhỉ?

Hoắc Dịch Khiêm suy nghĩ một lúc, đấu tranh tư tưởng một hồi, lên tiếng: "Bạn học Liêm, cậu ngủ chưa?"

Căn phòng im lặng một chút, giọng nói trong trẻo vang lên: "Chưa, mình chưa ngủ."

Hắn thở ra, nói tiếp: "Thật ra, mình không muốn lại gần cậu cũng là có lí do của nó."

"..."

Không thấy cô ấy trả lời, hắn lại nói tiếp: "Mình có một căn bệnh, đó là mỗi khi lại gần người khác giới liền có biểu hiện chảy mồ hôi, tim đập nhanh, nặng hơn còn có buồn nôn. Hiện tại mình cùng đang có nhưng biểu hiện đó nhưng chỉ ở mức nhẹ vì hai chúng ta không hề tiếp xúc vật lý. Bệnh này là bệnh ghét phụ nữ, một loại bệnh tâm lý hiếm gặp."

Bây giờ không còn buồn nôn nữa, nhưng chảy mồ hôi và tim đập nhanh thì vẫn còn a.

"...Xin lỗi, mình không biết, mình hiểu lầm cậu rồi." Giọng nói có chút buồn bã.

Cậu ấy ghét phụ nữ là ghét mình rồi, bởi vì mình cũng là phụ nữ mà...

Hoắc Dịch Khiêm: "..." Cái giọng buồn buồn đấy là thế nào? Không phải hắn giải thích rồi à? Chẳng lẽ vẫn còn tổn thương? Phiền phức thật đấy! Thôi, ngủ! Mai còn phải huấn luyện nữa.

"Không sao, thôi ngủ đi, mai lấy sức huấn luyện."

Liêm Dao Tình nhẹ nhàng đáp: "Ừm..."

Hắn lại mơ một cơn ác mộng y hệt lúc sáng.

Đến tầm 5h sáng, khi bầu trời vẫn còn tối om, hắn liền bừng tỉnh.

Cái cơn mơ này...Rốt cuộc là sao?

Tại sao, nó lại đeo bám hắn?

Hoắc Dịch Khiêm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy việc này có chút không ổn.

Hắn suy nghĩ một chút, liền đi vào không gian.

Lúc này, Hứa Triệu An đang ngồi đọc sách, mái tóc thả xuống, mặc vày dài màu trắng hiện đại, rất có khí chất thục nữ.

Hắn nhìn có chút ngạc nhiên, vị này không phải bình thường hay mặc đồ quân đội sao?

Hứa Triệu An phát hiện ra hắn, nhếch miệng: "Có phải hay không thắc mắc tại sao hôm nay ta lại mặc như thế này?"

Hắn gật đầu.

"Có phải lúc nào ta cũng phải ở trong này huấn luyện ngươi đâu, ta cũng phải đi hẹn hò với chồng yêu chứ."

Hoắc Dịch Khiêm:"..."

Hắn kể một lượt những sự việc xảy ra cho Hứa Triệu An nghe.

Cô vỗ tay một cái: "Chắc chắn là gối trùng! Nó rất hay đeo bám người, đến khi chán mới thôi. Cơn ác mộng của ngươi có chút thú vị, nên sẽ khá lâu nó mới bỏ ngươi mà rời đi đấy."

"Có biện pháp nào không ạ?"

"Có thì có, nhưng ngươi phải là người tu tiên."

Hoắc Dịch Khiêm ngẫm nghĩ, rồi nói: "Muốn chế dược thì cũng phải tu tiên, không sớm thì muộn phải không? Vậy hôm nay tu luôn đi ạ."

Hứa Triệu An lắc đầu: "Cái này cần có thời gian, mà tu tiên thì cần ở bên ngoài thế giới của ngươi chứ trong không gian này không tu tiên được. Mà bên ngoài, tiên khí cũng rất ít, tu luyện chẳng những gian khổ mà còn rất khó tiến cấp, ngươi chắc chắn làm được không?"

Hoắc Dịch Khiêm nghĩ đến những người quan trọng của mình, kiên định đáp: "Được ạ!"

Bà cố gật đầu: "Vậy để sau khi ngươi đi tham quan về đi, chứ bây giờ thì không thể. Cố gắng chịu đựng một chút, có thể năm ngày lại gần đây, ngươi sẽ mơ cùng một cơn ác mộng đấy."

Hắn có chút buồn bã bước ra ngoài không gian.

Còn phải chịu năm ngày nữa, huhu.

Hứa Triệu An nhìn hắn ra ngoài, lẩm bẩm: "Gối trùng dựa vào những điều sợ hãi trong sâu thẳm con người mà tạo ác mộng, giấc mơ của tên nhóc này, phải chăng chính là quá khứ mà nó không muốn đào ra?"