Chương 27: Chung phòng

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 27: Chung phòng

Hoắc Dịch Khiêm ngồi vào bàn ăn, đối điện là Hạ Minh Nhật, Đặng Cách Chân cùng Liêm Dao Tình. Còn hai anh em song sinh thì ngồi một bên.

Từng món đặc sản của sao hoả được bày ra, bọn trẻ ăn tiệc tưng bừng.

Khách sạn cao cấp có rất nhiều phòng, hai người một phòng.

Thầy giáo phát cho mỗi nhóm ba cái chìa khoá. Nhóm của hắn oẳn tù tì để phân người.

Và...hắn cùng phòng với Liêm Dao Tình.

Hoắc Dịch Khiêm hận không thể chặt cái tay ngu ngốc này đi. Thắng để làm gì cơ chứ? Mà con mẹ nó quan trọng là cùng phòng với hắn là sinh vật giống cái mà hắn phi thường bài xích kìa!

Hoắc Dịch Khiêm méo miệng, nói: "Hay là để cô ấy một phòng, dù sao cô ấy cũng là con gái...?"

Đặng Cách Chân nhướng mày hỏi: "Con trai và con gái thì sao?"

Hắn đột nhiên nhớ ra, cho dù bọn trẻ có trưởng thành sớm cũng có những việc mà trẻ con không hiểu hết. Đặc biệt là về giới tính. Có thể chúng sẽ tò mò, cảm thấy có sức hút đối với người khác giới nhưng vẫn không thể hiểu hết mọi chuyện. Vả lại, thế giới tương lai khá thoáng, nên vấn đề nam nữ thọ thọ bất thân mà người thời cổ đại thường dạy sẽ không có ai nói với trẻ.

Hắn thực sự rất quẫn bách, gấp gáp: "Nhưng mà tớ mắc chứng dị ứng con gái a, nếu không thì đổi đi?"

Đặng Cách Chân không vui nói: "Nhưng cái trò này là cậu nghĩ ra, cậu phải chịu trách nhiệm với kết quả chứ, làm vậy khác nào không công bằng với người khác?"

Hoắc Dịch Khiêm ỉu xìu đáp: "Thôi được rồi..." Không phải thân thể không sao nữa rồi sao? Về tâm lý, chắc chỉ cần không tiếp xúc quá nhiều là được nhỉ. Mà phỉ phui cái mồm này, đi nghĩ ra cái trò dở hơi này làm gì cơ chứ?

Liêm Dao Tình đứng ở một bên, hiển nhiên mọi biểu tình của Hoắc Dịch Khiêm đều thu vào trong mắt. Cô bé cụp mắt, buồn bã cúi đầu. Ai cũng ghét cô bé, bạn bè, anh trai và cậu ấy.

Cậu ấy rất dễ thương, và từ người cậu ấy toát ra khí chất cô đơn giống như cô bé dù có bạn bè vây quanh. Khí tức của cậu trưởng thành, tách biệt với thế giới của người khác, một thế giới riêng biệt chỉ có mình cậu. Dù bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng cô bé thấy cậu ấy rất giống cô. Không nhịn được mà muốn thân thiết, gần gũi hơn, nhưng mà cậu ấy vẫn luôn đẩy cô ra xa.

Cô bé cũng là người cô đơn, mặc dù ba mẹ vẫn luôn yêu thương, mọi người vẫn luôn yêu quý, nhưng cô vẫn thấy mình không tài nào hòa nhập được với họ.

Cô có một người anh trai, nói thẳng ra, là anh trai cùng cha khác mẹ, anh trai cũng rất cô đơn, nhưng cô bé vẫn luôn không dám lại gần vì anh trai rất đáng sợ.

Liêm Dao Tình cầm chìa khóa, lại nhìn Hoắc Dịch Khiêm, do dự một chút rồi lên tiếng: "Khách sạn này cũng còn thừa phòng, nếu như cậu không muốn ở chung với tớ, vậy thì tớ đi thuê phòng khác nhé?"

Hoắc Dịch Khiêm giật mình, cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhưng rất nhanh phủ nhận. Dù gia đình Liêm Dao Tình cũng rất giàu có, nhưng mà để một đứa trẻ vì hắn mà chi tiền đi thuê phòng, và lại đấy cũng là tiền tiêu vặt để cô bé mua đồ lưu niệm trên hành tinh, sao hắn lại làm như vậy được cơ chứ? Lương tâm của người lớn bảo hắn không nên!

Hoắc Dịch Khiêm lắc đầu: "Không sao đâu, chúng ta ở cùng phòng là được." Nói rồi, liền cực kỳ ga lăng cầm lấy hành lý của Liêm Dao Tình xách đến phòng.

Liêm Dao Tình bối rối chạy theo.

Đến trước cửa phòng, hắn hất cằm: "Cậu mở cửa đi."

Cô bé mím môi, thân thể nho nhỏ với lên, cắm chìa khóa vào rồi xoay, cửa liền mở ra.

Khách sạn cũng thật tốt a, có nhiều tay nắm cửa để phù hợp với chiều cao của từng khách hàng nữa chứ. Với khách hàng nhỏ tuổi như bọn hắn cũng có tay nắm cửa vừa tầm.

Hoắc Dịch Khiêm đặt hành lý ở phòng khách, mở phòng ngủ, chỉ về hai giường: "Cậu muốn nằm giường nào?"

Khách sạn cao cấp, nên một căn là có 3 phòng, phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm. Đối với Hoắc Dịch Khiêm, kiếp trước là một công nhân ăn lương bình thường, căn bản chưa từng ở khách sạn 3 sao trở lên, hay là ở resort nào đó. Đối với căn phòng này chỉ có một đánh giá thôi, đó là sướng! Hắn âm thầm bật ngón cái trong lòng, làm người giàu cũng thật sướng, chỉ cần như thế này thôi cũng đủ vui rồi.

Liêm Dao Tình mím môi, mở miệng: "Thật ra, tớ ở giường nào cũng được."

Hoắc Dịch Khiêm suy xét giữa hai giường, thấy giường nào có tầm nhìn đẹp hơn liền đưa cho cô ấy vậy.

Hắn xách hành lý vào phòng ngủ, để hành lý ở giường bên trong, còn để hành lý của Liêm Dao Tình ở giường bên cạnh. Hai giường chả khác gì nhau cả, thôi thì cứ chọn bừa đi.

Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường, mở đồng hồ ra gọi cho mẹ. Bên kia đầu dây nhanh chóng bắt máy, hình ảnh mẹ xinh đẹp của hắn hiện ra: "Con trai?"

Hoắc Dịch Khiêm nhìn bóng dáng Liêm Dao Tình khuất sau cửa phòng tắm, liền mỉm cười đáp: "Mẹ, con đến nơi an toàn rồi."

Triệu Diêu ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm, con trai yêu quý an toàn đến nơi, sao lại không an lòng: "Con có ăn uống đầy đủ không đó?"

Hắn cong cong mắt: "Đương nhiên rồi, con là con trai của mẹ mà!"

"Nhớ là phải tự chăm sóc bản thân mình đó."

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Hoắc Dịch Môn ở bên cạnh đoạt lấy đồng hồ: "Ở đó huấn luyện cho tử tế, kết quả không tốt đừng có vác mặt về nhà."

Nói rồi liền tắt máy.

Hoắc Dịch Khiêm: "..."

Lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Liêm Dao Tình mặt đỏ bừng, quần áo chỉnh tề ra ngoài. Dù sao thì cũng là tắm, thêm vào đó, người bên ngoài lại không mấy thân thiết, kể cả có là trẻ con cũng sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng. Liêm Dao Tình lại là cô bé tính tình hướng nội a.

Hoắc Dịch Khiêm tỏ ra bình thường, cố gắng không để lộ tâm lý bài xích ra. Aiss, dù sao cũng là trẻ con, nếu như hắn lộ rõ quá, không phải sẽ làm tổn thương đến con bé sao?

Tắm xong, hắn ra ngoài, thấy Liêm Dao Tình vẫn còn thức, đang ngồi yên lặng.

Hoắc Dịch Khiêm không biết nói gì, chỉ thấy không khí đặc biệt ngượng nghịu, làm cho hắn có chút không vui.

Ê ê, chẳng lẽ phải chịu thế này năm tối nữa sao?