Chương 26: Ác mộng

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 26: Ác mộng

Hoắc Dịch Khiêm ngồi ở hàng ghế, tròn mắt nhìn ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi trái đất. Ngắm nhìn những mảnh thiên thạch trôi lơ lửng giữa nền đen huyền bí. Xa xa là những ngôi sao sáng, nổi bật lên, rải rác khắp nơi.

Hắn không hề để ý đến xung quanh, chỉ để ý đến cảnh đẹp bên ngoài. Đặng Cách Chân ngồi bên cạnh, đứng lên chơi bài với anh em song sinh ở bên trên. Ngay cả Hạ Minh Nhật ngày thường ngạo kiều cũng nhập cuộc.

Hoắc Dịch Khiêm sau khi đã xem chán, từ trong không gian lấy ra một cái bịt mắt. Đeo lên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lần này hắn mơ thấy một giấc mơ. Khuôn mặt mơ hồ có phần giống hắn của kiếp trước.

Thiếu niên thân thể gầy gò ốm yếu, lên 13 tuổi vẫn thấp bé nhẹ cân so với các bạn trong lớp. Quần áo lại rách nát, đồng phục có vết ố, bẩn thỉu, còn hơi có màu xám. Có vẻ như là do giặt chung với quần đồng phục đen nên bị lan màu.

Thiếu niên không có bạn, xung quanh cậu chỉ toàn màu đen, tách biệt với thế giới tươi sáng của con người.

Cậu sống không khác nào thú vật, ăn cơm không được ngồi trên bàn, phòng là cái nhà kho ọp ẹp hơn so với căn nhà vốn đã cũ. Mỗi lần thiếu niên về nhà đều chịu đủ mọi loại hành hạ, bị đánh đập dã man. Thế nhưng thiếu niên vẫn rất kiên nhẫn chịu đựng.

Một phần vì sống, một phần vì cậu hy vọng rằng họ vẫn coi cậu là con mình.

Những trận đòn vẫn không bao giờ dứt, thậm chí càng thêm dày đặc. Mặc cho cậu cầu xin, mặc cho cậu gào khóc, bàn tay đó vẫn giáng xuống người cậu. Dần dà, thiếu niên lớn hơn, cậu đủ khả năng suy nghĩ về việc cậu bị bạo hành.

Và thiếu niên tìm tòi, sưu tầm về những quyển truyện trinh thám, thủ pháp giết người.

Thiếu niên mang nỗi hận ý mãnh liệt. Khoảnh khắc giết chết họ, cậu chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, thư thái không ngờ. Hận ý cũng từ đó mà trôi theo.

Cảnh sát tra không ra hung thủ, liền khép án. Thiếu niên mang tâm hồn trong sạch không chút vướng bận bắt đầu một cuộc sống mới, quên đi quá khứ.

Từ giờ phút đó, thiếu niên chính là trẻ mồ côi, cha mẹ mất từ nhỏ.

Hoắc Dịch Khiêm bừng tỉnh.

Hắn mở chụp mắt ra, toàn thân vẫn còn toát mồ hôi.

Quả mà một giấc mơ kì lạ. Bất quá, tại sao nó lại chân thực đến vậy?

Đặng Cách Chân hắn tỉnh lại liền lấy một cái ra, đưa cho hắn: "Boss cũng chưa có ăn sáng a, nhân tiện tớ bóc ra hay là ăn luôn đi?"

Hoắc Dịch Khiêm nhận lấy, lắc đầu quên đi cơn ác mộng. Cắn một cái. Hương vị quả thực không tồi.

Mấy tác giả truyện khoa huyễn thường miêu tả vị của thức ăn đều dính mùi dầu máy, mùi vị không được ngon hay ăn lương khô, thuốc năng lượng nên thức ăn không có nhiều đều là sai hết!

Các món ăn ở tương lai còn nhiều hơn và ngon hơn! Còn những món làm từ những loài mà về sau mới phát hiện, quá khứ làm gì có chứ! Rõ ràng ở tương lai tốt hơn nhiều!

Chỉ có duy nhất khuyết điểm là chiến tranh liên miên thôi.

Đừng thấy trái đất hoà bình mà bị đánh lừa, cách xa hệ mặt trời mấy vạn năm ánh sáng đang có chiến tranh cực kì ác liệt đấy.

Vì gặp chút vấn đề với nhiên liệu nên đi nửa ngày mới đến Sao Hoả.

Sao Hoả hiện tại đã được khai thác hợp lý, cho nên Sao Hoả là một trong những hành tinh nổi tiếng. Con người thì nhiệt tình, cơ sở vật chất cũng tốt. Phát triển du lịch, đánh bắt hoả sản.

Cá ở đây cũng rất đặc biệt, chỉ có thể sống trong dung nham. Thế nhưng thịt cá ăn đặc biệt ngon, hương vị của lửa rất đặc trưng.

Tắm dung nham cũng là một loại cải tạo cơ thể, giúp cơ thể sảng khoái sau thời gian mỏi mệt.

Nói chung, Sao Hoả là hành tinh rất phát triển, sôi động, ấm áp, dễ được lòng người!

Các nhóm xuống phi thuyền liền được đưa lên xe, đưa cả trường đến khách sạn nổi tiếng nhất ở đó rồi dùng bữa trưa sang trọng.

Bảo sao đóng tận 10 đồng ngân hà, mặc dù không biết giá trị của nó với tiền cũ như thế nào, nhưng 1 đồng chắc cũng xấp xỉ 5 triệu.

Cả vũ trụ chủ yếu giao dịch bằng tiền ngân hà. Và nó cũng là tiền có giá trị nhất! Có một vài hành tinh cũng sử dụng tiền khác, nhưng giá trị cũng thấp hơn hẳn.

Hoắc Dịch Khiêm chẹp miệng, học sinh tương lai cũng giàu thật, phụ huynh cũng hào phóng ghê chứ. 10 đồng ngân hà cứ như tiền lẻ trong nhà vậy. Nghe hắn xin tiền, bố hắn liền tiêu sái rút ra một tờ phông nền vũ trụ, bên trên in số 10. Mà hắn liếc qua, trong ví bố hắn cũng phải có cả xấp như vậy, lại thêm mấy cái thẻ liền.

Hoắc Dịch Khiêm làm mặt mếu, làm người giàu cũng mệt ghê chứ, nhỡ đâu mất ví, thì làm sao bây giờ?