Chương 26: Tập sát

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 26: Tập sát

Chương 26: Tập sát

Chương 26: Tập sát

Khi Mắt Ưng đang chạy vội về cánh rừng hướng nam, đột nhiên, như cảm nhận được gì, nàng quay phắt người lại, lớn giọng quát, "Ai!?"

Đáp lại chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tiếng cóc nhái kêu cùng tiếng đạn bắn, tiếng nổ vang vọng khắp bản đồ.

Nàng quay người lại, áp lưng vào thân cây, cây súng trong tay quét quanh, chốt an toàn đã mở, ngón tay đặt trong cò sẵn sàng xả đạn vào bất cứ vật gì chuyển động.

Lúc này, một tiếng cành khô gãy vang lên bên trái.

Nàng quay người sang. Nhờ vào ánh trăng lờ mờ, Mắt Ưng miễn cưỡng nhìn thấy một bóng đen đang lấp ló trong bụi cây.

Ngay lập tức, nàng bóp cò.

Thuốc súng trong từng viên đạn 9×19mm Parabellum bị kim hỏa đập vào, xoay tròn bay ra khỏi nòng, xé gió lao thẳng về phía mục tiêu, vỏ đạn vàng óng nương theo tiếng nổ leng keng rơi xuống đất.

Từng tiếng từng tiếng trầm đục vang lên khi cả 15 viên đi tới đích đến của mình, xoáy sâu vào thân thể của đối thủ, bạo phá từng đóa "huyết hoa", 'máu' như không cần tiền mà văng ra bên ngoài.

"Sao hắn ta không ngã xuống hoặc ít nhất là kêu đau?"

Khi này, gió đã lên, thổi từ chiều thi thể đối thủ, quất mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Mắt Ưng khiến người sau không thể không híp mắt lại. Đột nhiên, vài mẩu rác rưởi nhỏ theo chiều gió dính vào khuôn mặt nàng.

Đưa tay lên vuốt mặt một cái, nhìn lướt qua đồ vật nắm trong tay, Mắt Ưng sững sờ.

Đó là vài mẩu dằm gỗ.

Và khi ngước nhìn, ánh lên trong đôi mắt trong veo ấy, 'thân thể' kẻ địch vốn đã thủng lỗ chỗ nay tung bay theo cuồng phong, lỗ thủng do đạn bắn phần phật chao liệng, miễn cưỡng tạo thành hình bán nguyệt như nụ cười chế giễu sự ngờ nghệch của nàng.

Trong giây phút sinh tử như này, đầu óc con người sẽ trở nên linh quang hơn bình thường rất nhiều. Chỉ tốn một giây, nàng đã hiểu.

Bị lừa rồi.

Khẩn cấp quay người ra đằng sau, một tay giữ lấy súng lục, một tay kéo lấy áo choàng ngụy trang bao quanh người. Một giây trước khi chiếc áo choàng hoàn toàn phủ kín người, khóe mắt nàng bắt được hình bóng vài vật thể mà nàng sẽ không bao giờ có thể quên nổi: trên không trung, dưới bầu trời đầy ánh sao, bốn lon 'nước ngọt' phát ra tiếng xì xì, bề ngoài bọc lấy băng dính cách điện đen nhánh gào thét bay tới nơi nàng đang đứng.

Bốn lon nước tại không trung tạo thành ưu mỹ parabol quỹ tích, trước sau rơi xuống trước người Mắt Ưng.

"Fuck..."

Câu chửi thề còn chưa kịp nói xong, bốn tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, ánh lửa ngút trời rọi sáng cả khu rừng, mắt thường có thể thấy sóng xung kích càn quét mọi thứ xung quanh, lấy thế tồi khô lạp hủ xé nát vài cây sồi gần đó, đầy trời tán loạn là mảnh gỗ, đá vụn cùng bụi bặm.

Bên trong lon nước, lít nha lít nhít bi thép, đinh thép, miếng sắt,... nương theo lựu đạn nổ tung xé gió găm vào tất cả mọi vật trong phạm vi ảnh hưởng của mình.

Đứng tại ngọn cây quan sát tất cả, Thiên Ân nhếch miệng cười.

Màn trình diễn pháo hoa đã thành công rực rỡ, và giống như con ma lai không còn nơi nào lành lặn sau vụ nổ, không, tệ hơn thế, lần này, với bốn viên bom, tay bắn tỉa sẽ bị xé thành từng mảnh.

Giờ hắn chỉ còn việc xuống xác nhận sống chết và quay trở về hợp vây cùng đồng đội.

Thiên Ân nhún chân, cả người như một con sóc nhẹ nhàng mà tinh chuẩn nhảy xuống mặt đất, không phát ra dù chỉ một tiếng động, [Con Mắt Thứ Ba] mở ra, tinh thần lực tựa thủy triều tràn ra từ mi tâm, càn quét về phía vụ nổ.

Bất chợt, hắn nheo mắt, "Vẫn còn hơi thở yếu ớt sót lại. Sống sót sao.."

Vung tay một cái, Motolov Cocktail đã nằm trong thủ chưởng hắn. Tùy tiện hơ mảnh vải tẩm dầu nút tại cổ lên đám cháy, khi thấy lửa đã bén rồi, hắn giơ lên, ném đi.

Hai chai thủy tinh chạm đất vỡ tan, hỗn hợp xăng cùng hắc ín bên trong chảy ra, ngọn lửa vốn âm ỉ nay bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết, nuốt sống thân ảnh tiểu kiều kia.

Hắn lạnh lùng quan sát tất cả, miệng lẩm bẩm,

"Vĩnh biệt tiểu thư..."

Để đảm bảo người chơi nữ kia đã chết hẳn, hắn lại tiếp tục dùng kĩ năng [Con Mắt Thứ Ba] quét vài lần.

Lần này Thiên Ân thực sự ngạc nhiên,

"Sau khi ăn trọn bốn quả lựu đạn tự chế và hai bình Cocktail mà vẫn ngoan cường sống tiếp được!?"

"Thuộc tính, không đúng, là đẳng cấp trang bị phòng ngự của cô gái này cao đến mức nào vậy?"

Trong lúc hắn vẫn còn sững sờ trước sức sống sánh ngang với gián từ đối thủ, cái thân thể cháy đen kia động đậy.

Da thịt nương theo sóng nhiệt đã dính chặt làm một cùng với nền đất, nên khi động đậy, Mắt Ưng chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn khắp người truyền thẳng tới thần kinh, khiến cô phải gào thét, quằn quại vì cơn đau đã vượt qua mọi giới hạn của con người. Nén đau nhấc tay lên, đưa thủ chưởng về tầm mắt của mình, nàng chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn, hồng hào như những búp sen ngày nào nay đen thùi lùi, trên bề mặt nứt ra từng khe sâu thấy xương đang ồ ạt chảy máu. Khuôn mặt ngây thơ từng cướp đi trái tim bao anh chàng giờ vặn vẹo tựa ác quỷ bò lên từ thâm uyên, đôi mắt nổi đầy tia máu tràn đầy thù hận nhìn về thủ phạm đứng cách bản thân không xa.

Nhờ vào adrenaline tiết từ thận đột ngột xông lên đầu làm Mắt Ưng tỉnh táo lại phút chốc. Giờ đây, trong đầu nàng chỉ còn lại suy nghĩ dùng vật phẩm áp đáy hòm của cả đội mà Đội Trưởng đã gửi gắm kéo tên kia xuống địa ngục cùng mình.

Ngay từ giây phút đôi mắt vằn vện máu kia nhìn mình, giác quan thứ sáu của Thiên Ân đã kéo vang, và lên đến đỉnh điểm lúc trong bàn tay tàn tạ của cô gái ấy hiện ra một bức tượng.

Hắn rất nhanh liền đưa ra quyết định. Không kịp lấy súng ra để ngắm bắn rồi, chỉ còn cách dùng dao cứa cổ đối phương.

Không chần chờ dù chỉ một giây, hắn bật ra, thân hình tựa như báo săn, nhanh như quỷ mị xông lên, tiềm năng thân thể bị nghiền ép tới tận cùng, vùng bụng chứa gan đau như xé do đột ngột vận động.

Nhưng so sánh với vầng hào quang hắc ám tỏa ra từ bức tượng kia, hắn biết tất cả hi sinh đều đáng giá bởi nếu đối thủ kích hoạt được vật phẩm, hắn 100% sẽ tử vong ngay lập tức.

Năm giây khoảng cách và ai nhanh tay hơn giữa hắn và kẻ thù sẽ quyết định người nào sẽ cười đến cuối cùng.

Cô gái mở miệng, cố dùng lí trí còn sót lại để kích hoạt bức tượng. Nhưng có người đã nhanh hơn nàng.

"Kích hoạt [Giấy Nhớ Nguyền Rủa]!!!"

[Số lần sử dụng: 0/1]

[Vật phẩm sẽ biến mất sau khi hết tác dụng]

[Tác dụng: Chế tạo ảo giác. Có thể nhấn chìm tâm trí đối tượng trong một bể máu. Thời gian tồn tại của ảo giác phán định bởi điểm trí tuệ và tỉnh táo người bị tác động. Trí tuệ hoặc tỉnh táo trên 10 điểm ảo giác chỉ tồn tại được 1 giây, trên 12 điểm hoàn toàn vô hiệu.]

[Sử dụng điều kiện: Trí lực trên 5 điểm, tỉnh táo trên 6 điểm]

[Tiêu hao: 10 điểm năng lượng]

[Năng lượng còn lại: 90/174]

Bóng hình kẻ thù rút đi, thay thế bằng màu đỏ yêu dị của máu trong nhãn cầu Mắt Ưng. Như một kẻ điên, cô túm lấy cổ mình, phổi như cháy vì không thở được, hai tay khua loạn xạ, chân đạp liên hồi tìm cách nổi lên - nhưng vô ích.

Chợt, một ánh sáng trắng lóe lên, và tâm trí cô dần chìm vào bóng tối,

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm và yên bình, cứ như mọi gánh nặng cuộc sống đã bị quăng đi.

Trước khi đôi mắt trong veo ấy hoàn toàn nhắm lại, cô chỉ có một suy nghĩ cuối cùng,

"Thật đẹp...".......

Thiên Ân thở hồng hộc nhìn vào cái xác đã bị chém phăng đi một cánh tay trước mắt.

Rút con dao được phụ ma 40 điểm năng lượng ra khỏi cằm đối phương, Thiên Ân vẩy mạnh dao găm xuống, tạo thành một vòng cung nho nhỏ đỏ tươi xen lẫn trắng tinh trên mặt đất.

Hắn liếm liếm môi, huyết quản như đang sôi sục vì hưng phấn, adrenaline tiết ra tràn ngập trong máu khiến hắn không còn cảm thấy sợ hãi hay e ngại gì nữa.

Cho dù đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Cho bản thân một bạt tai cưỡng ép tỉnh táo lại, hắn đứng dậy, đi tới chỗ bàn tay đứt đoạn kia.

Đến lúc loot đồ rồi.