Chương 23: Khu mộ

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 23: Khu mộ

Chương 23: Khu mộ


Tại giao giới giữa Alain & Son's Fish và Blanchett Graves, bốn đạo thân ảnh ăn mặc y phục dạ hành xanh đen đang di chuyển nhanh chóng mà không nói với nhau câu nào.

Bất chợt, người cầm đầu giơ tay lên.

Ngay lập tức, ba người đằng sau dừng lại.

Trong lúc hai người đi giữa cảnh giới, người đi cuối cùng vượt lên trên hỏi thăm,

"Chuyện gì vậy, Vodka?"

Chỉ thấy ông già đi đầu tiên quay ra nói,

"Thấy mấy xe ngựa thồ kia không? Ta nghĩ đó là điểm tiếp tế trò chơi đã thông báo từ trước."

Nhìn theo hướng chỉ, cách đó khoảng 30m, dưới ánh sáng lờ mờ của cột đèn đường, Thiên Ân thấy một đoàn xe gồm ba chiếc bị lật ngã, ngựa kéo nằm bẹp xuống, người đánh xe không rõ sống chết, xung quanh bày rất nhiều hộp sắt và thùng gỗ nghi là đựng đạn dược và tiếp tế phẩm.

"Chúng ta nên đi vòng qua. Ai biết được đó có là một cạm bẫy hay không?"

"Mọi người nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ nên đi lấy. Thấy không, hai bên đường chỉ có hai gò đất mấp mô có thể bị nhìn thấy rất rõ từ trên này, phía trước thì trống trải không có chỗ che thân nào để kẻ phục kích ẩn nấp, phía sau sẽ có người lưu thủ trông chừng nên không sợ lắm."

Nguyễn Nhạc đáp, dừng lại một giây để lấy hơi, nói tiếp,

"Nguy hiểm thấp, hồi báo lại cao, không lí gì chúng ta không nên đi ra nơi tiếp tế cả."

"Nếu vậy, ai sẽ là người ở đằng sau lưu thủ đây?"

Vodka thắc mắc.

"Để đấy cho tôi. Ba người ra đấy nhớ lấy về cho tôi loại khôi phục HP, năng lượng hoặc mũi tên cho cung dài."

Thanh Yên nhẹ nhàng trả lời.

"Được rồi, thế thì cô phải cẩn thận, có gì phải ngay lập tức báo động cho bọn tôi. Nhớ kĩ cách sử dụng tai nghe chưa?"

"Tất nhiên là rồi. Các anh cứ đi đi."

Nói xong cô nàng giương cung cài tên, ánh mắt lóe lên một vệt xanh rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Thiên Ân sờ sờ lên tai nghe kiểu đặc vụ hay dùng trong phim trên tai mình. Món đồ chơi hết sức thú vị này được Nguyễn Nhạc phát cho cả bốn người nhằm thuận tiện liên lạc, truyền tin tức và gửi đi cảnh báo, đảm bảo trong trường hợp do chiến đấu ác liệt mà lạc mất nhau vẫn có thể giữ liên lạc.

Mấy món đồ công nghệ cao Nguyễn Nhạc sở hữu làm Thiên Ân thèm nhỏ dãi, nhưng hắn cũng không nóng đầu đến mức ỉm đi không trả lại hoặc đánh giết Nguyễn Nhạc để cướp, ai biết mấy món này có cài thiết bị định vị siêu nhỏ, nhận diện chủ nhân bằng bảo mật sinh trắc học và nghe lén hay không. Ấm đầu mới lấy trộm, lên mạng chìm mua không thơm sao?

Cả ba người chạy thật nhanh tới đoàn xe ngựa và đi một vòng kiểm tra để đảm bảo không có bẫy rập. Xong xuôi, bọn hắn bắt đầu mở hòm.

"Vodka, ông đoán trong hộp sắt này sẽ đựng gì?"

Thiên Ân nghiêng đầu sang hỏi Vodka trong lúc Nguyễn Nhạc lấy ra bộ mở khóa chuyên dụng của SIA, loay hoay bẻ khóa.

"Ta đoán là đạn dược. Nãy cầm một hộp lên, ta nghe thấy rất rõ tiếng leng keng không lẫn đi đâu được khi sắt thép va chạm vào nhau."

"Mở được rồi, hai người vào lấy đồ đi, tôi sẽ chuyển sang hộp thứ hai."

Khi hắn vừa chạm tay vào những viên đạn để lộn xộn trong hộp, hệ thống thông cáo đột ngột nhảy ra,

[Đo lường vũ khí nóng của người chơi]

[Ngươi đã lấy được 30 viên đạn 7,62x39mm kèm băng đạn]

[Số lần sử dụng hộp đạn còn lại: 1/2]

[Ngươi không thể lấy thêm đạn từ hộp này nữa]

"Vodka, ông lấy được bao nhiêu viên?"

"5 viên hoa cải. Vừa đủ để nạp đầy súng săn của ta trong một lần."

"Vậy là mỗi hộp đạn chỉ có thể lấy được cơ số đạn cho một lần nạp và chỉ có một lần."

"Phải nói rằng nó khá hợp lí đấy chứ."

Trong lúc đang suy nghĩ thì như có linh tính, hắn đưa tay ra đằng sau đầu rồi chộp lấy một chiếc xà beng đang bay tới.

Vodka cười hắc hắc, "Phụ một tay chứ, ai lại đần ra thế. Mở mấy cái hòm gỗ này nhanh đi, chúng ta đã lãng phí mấy phút ở đây rồi đấy." Vừa nói ông lão cựu binh này vừa hai tay cầm xà beng, cố sức bẩy nắp hòm của một cái thùng gỗ ra.

Sau một lúc, cuối cùng nắp hộp cũng chịu bật mở. Ở bên trong hòm gỗ là ba mũi xi lanh chứa ba loại chất lỏng khác nhau, đỏ, vàng và xanh lam, thân trên và ống đẩy đã có chút rỉ sét, phần thân từng mũi tiêm được chạm trổ hết sức tỉ mỉ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Hắn lần lượt cầm từng ống lên kiểm tra.

[Dung dịch hồi phục HP]

[Tác dụng: ngay lập tức hồi phục 100% HP]

[Dung dịch hồi phục thể lực]

[Tác dụng: ngay lập tức hồi phục 100% thể lực]

[Dung dịch hồi phục năng lượng]

[Tác dụng: ngay lập tức hồi phục 100% năng lượng]

Thiên Ân hít vào một hơi thật sâu, sau đó càng gắng sức mở hòm. 15 phút nữa trôi qua, toàn bộ các thùng sắt và hòm gỗ đã được mở ra hết, và cả ba người đang trố mắt há hốc mồm nhìn vào đống tiếp tế phẩm.

Ngoại trừ ba loại ống tiêm hắn tìm được ở trên, trước mắt bọn hắn bày la liệt nào là dynamite, lựu đạn chày, bom độc, bom choáng, lựu đạn khói, mũi tên gắn thuốc nổ, bẫy dây, bẫy gấu, súng săn, súng lục ổ quay, súng trường lên đạn từng viên,... Số lượng vũ khí trước mắt đủ để trang bị cho trang bị đến tận răng cho cả một trung đội 10 người, biến một ngôi nhà bình thường thành pháo đài vũ trang bất khả xâm phạm có thể tiêu diệt bất kì kẻ nào đột nhập, chỉ cần đi vào tức là tự tay kí án tử cho mình.

Nhưng cả ba rất nhanh bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.

[Thông báo: mỗi người chơi chỉ có thể mang theo ba loại tương ứng]

[Lưu ý: tiếp tế phẩm không thể mang ra ngoài hiện thực]

"Chết tiệt!"

Vodka ném mạnh xà beng trong tay xuống, miệng thầm chửi rủa, nhưng ông ta cũng không dám quá mức to tiếng sợ hấp dẫn người khác tới đây.

Nguyễn Nhạc không tỏ vẻ gì, chỉ quay người chọn lấy vài món rồi đưa tay lên tai nghe kêu gọi Thanh Yên đi xuống chọn đồ cùng. Ngồi chờ trên đó không cần thiết nữa, giờ nhanh chóng lấy tiếp tế phẩm rồi khởi hành đi tìm manh mối thứ hai mới là vương đạo.

Sau một hồi, mọi người cũng đã có được trong tay món đồ ưng ý. Trần Thiên Ân cầm ba ống tiêm HP, thể lực và năng lượng; Thanh Yên lấy một bó tên gắn thuốc nổ và xi lanh HP, MP; Vodka chọn mũi chích HP, hai viên lựu đạn thải khí độc và một cái bình dễ vỡ đựng đầy ong độc.

Ngay lập tức, bốn bóng người biến mất vào màn đêm thăm thẳm.........

"Không thích hợp. Mọi người dừng lại ngay lập tức."

Lúc này, Thiên Ân cùng đội hữu của hắn đang nằm bò đằng sau những bụi cây bao quanh Blanchett Graves.

Blanchett Graves là một khu nghĩa trang rộng lớn có rừng thưa xen kẽ kênh rạch quây quần ở bốn mặt với nơi đặt bia mộ ở chính giữa. Kiến trúc tại đây theo phong cách Gothic phương Tây cổ điển với một nhà mồ ở tận cùng, bao quanh là nấm mồ những người đã mất ở đây trước khi xảy ra tai nạn thảm khốc kia. Tường bao đổ nát, rêu xanh bò đầy trên mộ và nhà liệm, cửa sổ bị đóng ván, vài đống lửa cháy hừng hực soi sáng cả một góc trời, cổng vào được làm bằng đá với cửa sắt sơn đỏ tươi đang treo ba cái xác đã khô từ lâu.

"Sao vậy Vodka?"

"Tiếng ồn. Ở đây không hề có tiếng động nào ngoài tiếng bùng bùng của lửa cháy."

Thiên Ân tiếp lời, "Đúng vậy. Nơi này quá yên tĩnh. Không có tiếng chó sủa, không tiếng kêu gào của xác sống, không tiếng cục tác của đàn gà, không tiếng quạ kêu"

Thanh Yên nói tiếp, "Hơn nữa, quái vật ở đây đã bị thanh lí hết. Tôi có thể thấy mấy cái xác thối rữa nằm chồng lên nhau chỗ giàn giáo."

Nguyễn Nhạc nhanh chóng nói, "Mọi người phân tán ra xa nhau. Đề cao cảnh giác, gió thổi cỏ lay gì trong khu nhà mồ phải báo cáo ngay cho cả đội."

Ngay lúc này, linh cảm của Vodka đang điên cuồng cảnh báo. Tin tưởng vào thứ trực giác hư vô mờ mịt trui rèn qua bao nhiêu trận chiến đã
vô số lần cứu sống mình khỏi bàn tay thần chết, hắn rụt đầu lại.

Một viên đạn xẹt qua, cắt phăng vài lọn tóc của ông ta, ghim vào thân cây đằng sau, để lại một lỗ thủng lớn trên gốc bạch dương hàng chục năm tuổi.

Xoa xoa đỉnh đầu còn rát bỏng do hơi nóng tỏa ra từ đầu đạn bắn trượt, Vodka nhìn ba đội hữu. Ông ta chỉ thấy sáu đôi mắt đầy nghiêm nghị: trận chiến lớn đầu tiên kể từ tiến vào thế giới này đã bắt đầu rồi.