Chương 24: Đối chiến

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 24: Đối chiến

Chương 24: Đối chiến

Chương 24: Đối chiến

"Không sao chứ Vodka?"

Vodka bẻ bẻ cổ, mắt long sòng sọc, cười cực kì dữ tợn, "Không sao cả, đã rất lâu rồi ta chưa đi giữa lằn ranh sinh tử như thế này, phản ứng có chút trì trệ."

"Bọn hắn đã chiêu đãi món khai vị, chúng ta phải bắt đầu món chính chứ nhỉ?"

Nguyễn Nhạc lạnh lùng đáp, "Phải. Mọi người tản ra quây khu nhà mồ lại, khi tôi ra hiệu thì bắn áp chế hỏa lực, tôi có thứ này để khoản đãi lại đối phương đây."

"Vodka, Thanh Yên, Ẩn Tu Sĩ, mỗi người uống một viên thuốc này đi. Viên này sẽ giúp che giấu nhiệt độ cơ thể, qua mắt ống kính hồng ngoại. Yên tâm, chúng đã được công chứng bởi trò chơi, sẽ không có tác dụng phụ gì."

"Tôi nghi ngờ là bọn chúng sử dụng loại trang bị tầm nhiệt, chứ không đời nào lại xác định vị trí và bắn chuẩn như vậy trong đêm tối."

Nói xong, hắn ta lấy từ trong túi đồ một vỉ thuốc, bóc ra rồi thảy cho mỗi người một viên.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, Thiên Ân cũng nuốt vào. Nhìn con dao lóe sáng trước mắt, hắn lẩm bẩm,

"Cuối cùng cũng đến ngày này... Phải giết người sao..."......

Lúc này, bên trong căn nhà mồ, cạnh cửa sổ dựa lấy một người thanh niên, làn da rám nắng, thân khoác áo măng tô màu đen, tay ôm súng trường tấn công đang gắt gao nhìn về phía bìa rừng.

"Mắt Ưng, trúng không?"

Mắt Ưng nằm nhoài trên vài cái thùng gỗ ghép lại với nhau, dưới thân bày một tấm vải màu trà, miệng nhai kẹo cao su, mái tóc buộc đuôi ngựa xõa ra sau lưng, ngón tay trắng nõn vẫn giữ trên cò súng.

"Không trúng. Tên đó phản ứng nhanh quá, tránh đi trước cả lúc bóp cò."

"Hơn nữa, sau khi bị bắn, kính tầm nhiệt không truy được nhiệt độ cơ thể đội kia nữa, có lẽ đã có phòng bị."

Thanh niên rám nắng mặt lạnh xuống,

"Chúng ta gặp phải đội pro rồi."

"Hắc Nham, Ỷ Lan, hai người chuẩn bị đi, sắp tới sẽ là ác chiến đấy."

"Mắt Ưng, tiếp tục theo dõi động tĩnh phía bên kia, bất kì thứ gì động đậy bắn không cần hỏi."

"Được rồi Đội Trưởng."

Hắc Nham cao khoảng 1m8, thân hình lực lưỡng, trên người mặc lấy áo ba lỗ, hai tay bưng lấy khẩu súng săn chiến thuật, sau lưng đeo lấy một thanh mã tấu, chân đi giày đinh leo núi.

Ỷ Lan trên người mặc trang phục thể thao, hông trái cắm lấy trường kiếm, thắt lưng bên phải đeo một khẩu súng lục, mái tóc dài được búi gọn, cố định bằng một chiếc trâm cài phong cách cổ đại phương Đông.

"Đối phương chắc chắn sẽ tìm cách tiến lại gần để phản kích, do đó chúng ta phải chủ động xông ra ngoài phòng thủ, chiến đấu càng kịch liệt, đối thủ càng bộc lộ nhiều sơ hở."

"Đó chính là lúc Mắt Ưng đăng tràng dọn bãi."

"Mắt Ưng, cậu có thể tự lo liệu cho mình được không hay là cần một người lưu thủ canh chừng?"

Mắt Ưng xì cười một cái, "Không lo, mình đã cài bẫy báo động khắp các ngõ ngách của căn nhà này rồi, kẻ nào dám bén mảng vào đây là chết chắc. Bao năm học cùng nhau mọi người chả biết tính cẩn thận của mình rồi còn gì."

"Ba người cứ đi đi, xử lí xong bốn tên kia chiến lợi phẩm chia cho mấy cậu thêm 5% coi như tiền thuốc men, được chưa?"

"Ha ha, chỉ chờ mỗi câu này của cậu đấy Mắt Ưng. Mẹ nó, bình thuốc tăng chỉ số sức mạnh kia đắt quá, không thì đã không rơi vào cảnh túng quẫn tới mức này."

"Hắc Nham im ngay, mở miệng câu nào thối câu đó."

"Cả hai người yên lặng đi, sắp chiến đấu tới nơi rồi còn đùa giỡn được."

"Vâng thưa chị đại Ỷ Lan..."

Giữa lúc nói chuyện, ánh mắt người thanh niên lơ đãng ngó một cái ra bên ngoài, thoáng thấy ba ngọn lửa màu vàng đột nhiên hiện lên từ phía lùm cây.

Sắc mặt hắn ta kịch biến.

Cùng lúc đó, Mắt Ưng cũng lăn xuống đống thùng gỗ, hai tay ôm đầu, hét to,

"Nằm xuống nhanh!"

Bên kia chiến tuyến, ba khẩu súng trường khạc ra những tia lửa chói mắt, viên đạn bay tới khu nhà với tốc độ cao, đầu đạn xoay tròn găm vào vách tường, cửa sổ làm tung tóe đầy trời cơ man nào vụn gỗ cùng mảnh kính vỡ.

Khi loạt đạn vừa kết thúc, thanh niên da nâu hét to, "Có ai bị thương không?"

Hai giọng nói đồng thanh vang lên từ phía cầu thang, "Không sao hết, bọn mình còn chẳng có tí vết xước nào luôn. Hai người có sao không?"

Đội Trưởng lụ khụ bò lên, nhìn qua Mắt Ưng hai tay đang ôm đầu nằm úp mặt xuống nền nhà, nói, "Không bị thương, hai người nhanh xuống dưới nhà đón địch đi, bọn mình xuống ngay."

"OK."

Lúc này, Mắt Ưng đã nhanh chóng đứng dậy, tay chộp lấy khẩu súng trường bắn tỉa, khẩn trương nhìn ngắm xung quanh qua ống ngắm phóng đại.

Khi ống nhắm quét qua bụi cây đối diện, đồng tử cô co lại thành lỗ kim, tim suýt ngừng đập.

Cô đưa ra phán đoán trong đầu mình. Không kịp bắn trả nữa rồi.

Ngay lập tức, Mắt Ưng quay đầu bỏ chạy, một tay cầm theo súng ngắm, tay kia lôi kéo lấy Đội Trưởng, gào to, "RPG!!!"

Trong không trung, đầu đạn bay nhanh tới mục tiêu, để lại đằng sau một dải khói dài, và khi mũi của tên lửa chạm vào bề mặt gỗ, trong tích tắc, cả thế giới như chìm vào trong tĩnh lặng.

Và chỉ sau một phần chục ngàn giây, nó phát nổ.......

Nhìn qua ống nhòm cái lỗ to tướng còn rực lửa trên tầng ba của căn nhà mồ, Thiên Ân xuýt xoa cảm thán sức mạnh gần như vô địch của vũ khí nóng trong thời kì đầu trò chơi.

"Không biết mình dồn toàn bộ năng lượng và 99% HP vào [Huyết Tráo] có đỡ được không nhỉ?"

Vodka vỗ tay than thở, "Quả đúng là uy lực kia. Thứ sức mạnh mà mấy chục năm nay ta chưa được chạm tay vào."

Thanh Yên tuy duy trì bộ mặt lạnh lùng nhưng hai bàn tay hơi run rẩy đã bán đứng cô, cho thấy cô ấy cũng không thể bình tĩnh được trước sức công phá kinh hồn của RPG.

Cũng đúng thôi, khi trở thành người chơi và có trong tay chút sức mạnh siêu phàm, trí tưởng tượng và tham vọng con người ta chắc chắn cũng sẽ bành trướng tỉ lệ thuận với năng lực siêu việt người thường có được.

Nhưng sau khi chứng kiến RPG nổ tung, chắc chắn một số người sẽ thay đổi suy nghĩ. Nói đùa, ở giai đoạn đầu, ngươi dù có mạnh đến mức có thể mình trần chặn đạn, nhưng đạn xuyên giáp bắn tỉa, súng chống tăng, tên lửa, pháo hạm, thậm chí xe tăng máy bay cuồng oanh bạo tạc ngươi có chống được không?

Do đó, Trần Thiên Ân bản thân dự định cẩu cho đến khi tay không tiếp bom nguyên tử hay tia sáng hủy diệt của diệt tinh chiến hạm không trầy xước rồi mới xuất đạo thể hiện. Mạng chỉ có một, phải cố mà giữ lấy.

Nguyễn Nhạc cất ống phóng đi, nhìn đồng đội mình một vòng. Không sai, hắn chính cần biểu cảm này, vừa biểu hiện ra được vũ lực bản thân, vừa thể hiện sức mạnh chính phủ thế giới đằng sau hắn, vừa có ý cảnh báo người chơi ra đến thế giới giới hiện thực không nên làm loạn - một mũi tên trúng ba con chim.

Thanh Yên rụt rè hỏi, "Tiêu diệt được ai không?"

Nguyễn Nhạc lắc đầu, "Tôi cũng không biết. Những người kì cựu trong SIA bảo rằng trò chơi không bao giờ hiện thông báo giết chết người chơi khác, chỉ có cách đến tận nơi để xác nhận."

Vodka nóng nảy, "Phân công như thế nào đây? Công thẳng, chia hai ngả bọc cánh hay đánh vào sườn đối phương?"

Thiên Ân hồi đáp, "Theo tôi thì ba người công thẳng lên, sát thương cũng như hấp dẫn đối thủ, tôi sẽ một mình vòng ra sau tập hậu gây hỗn loạn."

"Thế thì độ nguy hiểm sẽ cực cao, tôi cũng không muốn anh bị thương tàn, thậm chí là chết đi khiến nhiệm vụ không thể hoàn thành."

"Như mọi người thấy đấy, tay bắn tỉa quá nguy hiểm, ai biết lúc nào hắn có thể cho chúng ta một phát đạn chí mạng từ trong bóng tối, Vodka sẽ hiểu cho tôi."

"Hơn nữa tôi có kĩ năng và vật phẩm chuyên tiềm hành, nên mọi người cũng không lo tôi lộ ra."

"Ẩn Tu Sĩ nói đúng, kẻ địch ngoài sáng không đáng sợ, kẻ thù trong bóng tối mới là khủng khiếp nhất. Tôi đồng ý với kế hoạch này."

"Vậy thì tôi cũng đồng ý với anh ấy."

"Ta cũng vậy."

Nói xong, Thiên Ân khởi động [Âm Ảnh Bộ Hành], cả người hòa vào bóng tối, biến mất không thấy tăm tích đâu.

Vodka nhảy ra chỗ nấp, hai tay ôm shotgun chạy phăng phăng tới khu nhà mồ.

Thanh Yên ném khẩu súng trong tay trở lại Nguyễn Nhạc, giải thích, "Tôi quen sử dụng cung tiễn tác chiến rồi, dùng súng cứ ngượng tay kiểu gì ấy."

"Được rồi, tùy cô vậy." Nguyễn Nhạc nhún vai, cầm ra từ ba lô súng máy cá nhân RPD, vụt ra khỏi bụi rậm đuổi theo Vodka.

Thanh Yên thì như một con linh động mèo đen nhanh chóng di chuyển ra đằng sau đống loạn thạch, thay sang quần áo dạ hành rồi giương cung cài tên, tìm kiếm mục tiêu ngắm bắn.

Tất cả mọi người đã sẵn sàng, chỉ chờ 'đội bạn' hiện thân.......

Cùng giây phút đạn B41 đục xuyên một lỗ trên tường của khu kiến trúc Blanchett Graves, như được tiếng nổ kích thích, bản đồ vốn vô cùng yên tĩnh nay từ bốn phương tám hướng tiếng súng nổ dồn dập, hỏa diễm bùng lên, chiếu rọi làm bừng sáng cả bầu trời phó bản.

Chứng kiến những điều này, Thiên Ân nhếch miệng, "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã có, ta nguyện làm mồi lửa để thùng thuốc súng này nổ tung."

"Đánh đi, giết đi, xem ai có thể cười đến cuối cùng để lấy được cái đầu mục tiêu nào."