Chương 25: Kế hoạch

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 25: Kế hoạch

Chương 25: Kế hoạch


Thiên Ân lấy ra [Thỏi son ghen ghét], xoay sang son đen rồi bôi lên miệng mình.

[Cảm giác về sự tồn tại của người chơi đã được hạ thấp]

[Hiệu quả kéo dài 5 phút]

"Cuộc săn bắt đầu."

Sử dụng [Âm Ảnh Bộ Hành], xuyên toa ra các bụi cây, hắn rất nhanh liền đi vòng ra đằng sau khu kiến trúc.

Đã đến lúc sử dụng một kĩ năng đã bị phủ bụi từ lâu.

[Con Mắt Thứ Ba kích hoạt]

[Tiêu hao 1 điểm năng lượng / 1s]

Khi [Con Mắt Thứ Ba] được mở ra, hắn có thể cảm nhận được từng tia từng tia năng lượng từ khắp nơi trong cơ thể di chuyển lên đỉnh đầu, hội tụ lại thành một vòng xoáy, vặn vẹo vài hơi thở rồi biến thành hình dáng nhãn cầu.

Con mắt chỉnh thể hiện ra màu xanh lam nhạt, không nằm ngang như thông thường mà nằm dọc, khẽ khép mở theo từng hơi thở của thân thể, tròng mắt xám trắng bò đầy những kí hiệu ma pháp màu đen huyền ảo được kết lại thành hình dạng một vòng tròn có tám sợi xích kéo căng.

Từng sợi tinh thần lực lấy hắn làm trung tâm tản ra trong bán kính 10m, như những căn xúc tua bò trườn trên từng cành cây, chiếc lá, truyền về cho não bộ những thông tin thu thập được, giúp hắn sớm dự phán mà tránh đi những cái bẫy thô sơ được kẻ địch bố trí. Ỷ vào việc thị lực cũng được tăng lên đáng kể và kèm theo năng lực nhìn ban đêm, hắn căng mắt ra quan sát.

Đã tới phía sau nhà mồ, vẫn chưa thấy ai cả.

Nhưng may mắn đã mỉm cười với hắn.

Và giây phút nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn trùm lấy áo choàng ngụy trang lá cây, lưng đeo súng trường gắn ống ngắm, tay cầm theo súng lục tập tễnh chạy vào cánh rừng đằng sau căn nhà liệm xác, hắn biết mình đã tìm tới mục tiêu rồi.

Hắn hết sức ngạc nhiên trước sự xuất hiện đơn lẻ của tay bắn tỉa ở bên ngoài. Theo lí mà nói, sau khi hứng trọn một viên B41, dù cho không có đội viên nào bị thương, đội đối thủ cũng sẽ tìm cách lùi lại với đầy đủ bốn người che chở lẫn nhau hoặc dũng khí lấn át sợ hãi, máu não tăng xông cứng đối cứng. Lúc đó, hắn chỉ việc lẻn vào nhà, lợi dụng ba đối thủ quần nhau với đội hữu của hắn mà cắt cổ tay bắn tỉa, tiếp theo là hợp vây nghiền nát đoàn đội trước mắt.

Chứ không phải như thế này, để một người lẻ loi ra ngoài làm mồi.

Suy nghĩ vài giây, nhìn vào hướng hắn ta đang đi, hắn cười mỉm.

"Ra vậy, muốn outplay sao..."

"May mà hắn ta không cố thủ ở trong nhà, không thì phiền phức to rồi."

"Giết thì giết được nhưng thoát ra không mất miếng thịt nào mới là vấn đề."

"Lần này, ta muốn ngươi chết, ông trời muốn ngươi chết, vậy thì ngươi không thể không đi chết!"

Hắn đưa tay đè lên tai nghe, "Đã tìm thấy tay bắn tỉa. Ba người xông lên kiềm chế bọn kia đi, tôi xử lí xong sẽ ra hội họp cùng."

Ba thanh âm đồng thời đáp lại, "Rõ."......

"Đội Trưởng! Mắt Ưng!"

Nhìn vào hai cơ thể đầy rẫy vết xước vì vụn gỗ, mảnh kính và vết bỏng lan tràn nằm rên rỉ trên sàn nhà, Hắc Nham và Ỷ Lan giờ rất hoảng.

Rất nhanh, Ỷ Lan bình tĩnh lại bởi cô biết, nếu không tỉnh táo suy nghĩ, bình tĩnh ứng đối tình huống khẩn cấp trước mắt thì rất có thể cả đội sẽ bị tiêu diệt toàn bộ ở đây.

"Hắc Nham, cậu ngay lập tức đi đến bên cửa sổ, toàn lực canh chừng động tĩnh bên ngoài. Nếu đối phương đến gần, bắn ngay lập tức. Giết được ai thì tốt, nhưng chủ yếu bắn kiềm chế để mình xử lí vết thương cho hai đứa này, OK chứ?"

"Được rồi, cố gắng làm sao để hai người kia ít nhất phải khôi phục một nửa sức chiến đấu thì may ra chúng ta có thể thắng, trong tình cảnh xấu nhất thì còn có sức mà chạy."

Ỷ Lan gắt, "Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi. À suýt quên, ném mình xi lanh HP của cậu đây."

"Nhận lấy này."

Giơ tay lên chụp lấy ống tiêm chứa thứ nước thuốc đỏ ngòm, Ỷ Lan cúi đầu xuống xem xét vết thương.

Hắc Nham đi lên trước mặt tiền nhà để cố thủ, để lại Ỷ Lan lại cùng với hai người đồng đội không rõ sống chết. Tuy vậy, Ỷ Lan cũng không lo lắm bởi phía trước đã có Hắc Nham canh chừng, phía sau có rất nhiều cạm bẫy đủ các thể loại từ sát thương, gây nhiễu cho đến báo động không bị hư hại vì quả tên lửa chống tăng vừa rồi.

Ỷ Lan cau mày, "HP cả hai cộng lại không quá được hai chữ số, lại còn ngoại thương kèm nội thương. Không ổn rồi... "

"Mong là kết hợp cả hai loại có thể hồi phục được."

Cô giơ hai bàn tay của mình nhắm ngay vào hai người, miệng lẩm bẩm, "Pháp Thuật Trị Liệu."

Vừa dứt lời, một vầng hào quang trắng tinh khiết hiện lên trên bàn tay của Ỷ Lan, bồng bềnh tựa như những đám mây trên trời, tuân theo ý muốn của cô mà dần bao bọc hai đồng đội lại. Một điều thần kì đột nhiên xảy ra: huyết nhục ngọ nguậy, từng vết xước sâu thấy cả xương dần mọc ra thịt lấp đầy khoảng trống, những mảnh da cháy đen thui vì bỏng tróc ra, nhường chỗ cho da non thay thế.

Ỷ Lan nhìn vào cánh tay gãy của Đội Trưởng, lắc đầu đầy thất vọng và bất lực. "Giá như mình chọn kĩ năng hồi phục cao cấp hơn..."

"Ư, ngứa quá..."

Đội Trưởng cùng Mắt Ưng rên rỉ.

Ngay lập tức, Ỷ Lan đưa tay đè hai người lại, "Không được cựa quậy, vết thương vừa mới lành hai người muốn rách ra à? Nằm im ngay."

Vừa nói cô vừa xuất ra hai ống chích hồi máu của bản thân và Hắc Nham, nhắm chuẩn tĩnh mạch rồi tiêm.

Dung dịch trong ống vơi dần đổi lấy việc HP hai vị thương binh tăng lên nhanh chóng, vượt qua ngưỡng nguy hiểm 20%, ngưỡng cảnh giác 50% rồi đầy bình với 100%.

"Cảm thấy tốt hơn chưa?"

Đội Trưởng khẽ hé mắt, thầm thì, "Tốt hơn rất nhiều rồi."

Vừa nói, Đội Trưởng vừa quay ra hướng Hắc Nham hét lớn, "Chúng nó đến chưa?"

Giọng Hắc Nham ồm ồm vang lên, "Chưa thấy đứa nào xuất hiện. Ông cứ yên tĩnh mà nằm đấy nghỉ cho tôi."

Đội Trưởng sầm mặt lại, suy nghĩ vài giây rồi nói như bắn liên thanh, "Chúng ta bị thương hai người rồi, không thể lấy cứng đối cứng được, phải ngay lập tức rút chạy."

Mắt Ưng lúc này run rẩy đứng lên dựa vào tường, nhổ kẹo cao su trong miệng ra, giận dữ quát, "Không thể! Chúng ta không thể tha thứ cho bọn chúng! Phải giết sạch toàn bộ mình mới hả được lòng dạ này!"

Đội Trưởng nghiêm khắc quát lại, "Cậu giờ vẫn còn u mê hay gì mà không chịu hiểu!? Trong điều kiện bình thường đội mình có thể đấu lưỡng bại câu thương với bốn người kia, chứ giờ hai người là mình và cậu gần như không thể chiến đấu nữa thì lấy niềm tin ra đấu à? HP đầy thì còn có đấy nhưng mà phụ thêm nứt xương, rạn cột sống cùng cơ bắp bị hao tổn đánh sao cho thắng?"

"Lúc trước cậu mà bắn nổ đầu tên kia thì bây giờ tuy có ăn quả RPG vào miệng nhưng chúng ta sẽ vẫn còn cơ hội lật kèo, nhưng không! Cậu đã bắn trượt và giờ là 2,5 VS 4."

Ỷ Lan ngó hai người cãi nhau, cảm thấy tình trạng cả hai đã khá hơn, quay người lên lầu, chỉ để lại phía sau một câu, "Mình lên gác canh giữ đề phòng đánh tập hậu đây, hai người bàn nhau chia giữ nhé."

Nhìn vào khuôn mặt sắp khóc của cô bạn, thấy hiệu quả đã ổn rồi, Đội Trưởng loạng chà loạng choạng đứng lên an ủi, giọng điệu mềm mỏng đi nhiều, "Tất nhiên chúng ta không thể cứ thế nuốt trôi cơn tức này được. Với lại, ồ ạt bỏ chạy chỉ tổ kích thích đối phương truy đuổi theo sau."

"Do vậy chúng ta phải đánh trả dữ dội, cho bọn họ biết là chúng ta tuy bị thương nhưng cũng không phải là quả hồng dễ nắn bóp, ép buộc chúng phải từ bỏ đội mình đi sang khu khác."

"Ba bọn mình lưu thủ lại cầm chân, cậu đi ra phía sườn, tìm một chỗ bí ẩn rồi bắn lén đội kia."

"Chúng ta sẽ sử dụng tư duy điểm mù. Đối thủ không thể ngờ rằng dù đội mình là tuy bên phòng thủ, tay mang thương binh cần chăm sóc mà dám phân ra một người đánh tập hậu."

"Mắt Ưng, cậu là tay bắn tỉa của đội, thành hay bại lần này phụ thuộc vào cậu. Vòng ra sườn, tiêu diệt một tên khiến chúng ném chuột sợ vỡ bình, hay cứ khăng khăng lưu lại đây hoặc bỏ chạy chờ đợi tử vong tới."

"Sống hay chết, chọn đi.".......

"Rủi ro cao nhưng mình đồng ý."

"Cậu nói không sai, tình thế bọn mình đã nguy ngập lắm rồi, phải liều mới có đường sống."

Nhìn vào bóng lưng nhỏ bé hòa dần vào màn đêm, Đội Trưởng thở dài.

Lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa, sau hai tiếng "Xạch xạch", ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt điển trai rám nắng nhưng nay xám trắng vì đau đớn. Hít một hơi thật sâu, hắn ta thở ra.

Quan sát làn khói tan biến trong không khí, Đội Trưởng yên lặng. Vứt điếu thuốc cháy dở đi, hắn lấy ra một khẩu AR-15, kéo quy-lát rồi chạy nhanh lên trước nhà cùng với Hắc Nham.

"Mong sao cô ấy dùng vật kia thật khôn ngoan..."

"Và cầu sao kế hoạch mạo hiểm này sẽ thành công."

Chương mới hơn