Chương 22: Manh mối

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 22: Manh mối

Chương 22: Manh mối

Chương 22: Manh mối

"Không có cầu bắc qua... Sông trông cũng nông... Phải lội thôi."

Khi Thanh Yên chuẩn bị lội xuống nước, gần như đồng thời, Vodka và Thiên Ân giơ tay cản lại.

Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Thanh Yên, Nguyễn Nhạc giải thích,

"Cô quên những tư liệu trò chơi truyền cho chúng ta khi vào trong phó bản này à?"

"Có một loại quái vật cực kì nguy hiểm và khó chơi trong những vùng nước nông sình lầy như thế này."

"Quỷ Nước."

Và như để chứng minh cho những điều nói trên, Thiên Ân lấy ra một miếng thịt heo từ túi đồ rồi thảy xuống. Gần như ngay lập tức, từ đằng xa, một sinh vật nào đó nhấc lên bọt nước, nhanh chóng di chuyển lại gần. Khi sinh vật đó tới gần, cả bốn hít một ngụm khí lạnh.

Đó là một đoàn xúc tu quằn quại đỏ ngòm, tựa như giun mà không phải giun, như rắn mà không phải rắn. Nói chính xác hơn, chúng giống như những con đỉa biến dị màu đỏ được phóng đại lên vô số lần, quấn quýt vào nhau như đến mùa động dục. Rất nhanh, chỉ sau 5 giây, chúng đã rẽ nước tới mục tiêu, vồ vào xâu xé miếng thịt lợn. Tảng thịt to biến mất chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đám giun phóng đại này lại lặn xuống, để lại một vùng nước yên bình, thanh tĩnh với vài lá bèo lững lờ trôi, tựa như ảo mộng cho những ai không chứng kiến cảnh vừa rồi.

Mồ hôi của Thanh Yên lúc này đã ướt đẫm sau lưng. Nếu cô vội vàng lội xuống nước mà không có ai ngăn cản, kết cục cũng sẽ chẳng khác mấy miếng thịt lợn kia.

Môi son Thanh Yên khép mở, "Cảm ơn."

Vodka cười khặc khặc, "Không cần cảm ơn, cô gái trẻ. Không sơ ý như vừa rồi là phước đức tám đời của cả ta và đội ngũ rồi."

"Lần sau nhớ chú ý hơn."

Trần Thiên Ân mở miệng, "Giờ tôi sẽ ném vài chục miếng đánh lạc hướng như thế nữa ra dòng sông để mọi người đi qua. Nhớ lấy, nhanh lên không thì không còn tí di cốt nào để lại cho người nhà đâu."

"OK, chuẩn bị xong chưa?"

"Ném này!"

Bụp bụp bụp...

Khi mười mấy con quỷ nước cuồng loạn rẽ nước, đánh giết lẫn nhau để giành ăn, từng người đại triển thân thủ vượt sông.

Chỉ thấy Thanh Yên nhẹ nhàng nhảy lên mặt nước rồi chạy đi như bay, Nguyễn Nhạc lấy ra một tấm ván trượt hết sức hắc khoa kĩ, bật lên rồi lướt sóng, Vodka hung mãnh hơn, dùng kĩ năng nào đó khiến da dẻ toàn thân trở nên xám xịt như đá rồi trực tiếp lội qua.

Về phần Thiên Ân, hắn dùng sức quăng vài tấm ván nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi kích hoạt [Âm Ảnh Bộ Hành], mượn lực đỡ từ ván gỗ rồi nhảy liên tiếp đến bờ bên kia. Khi luyện tập sử dụng [Âm Ảnh Bộ Hành] trên các địa hình, hắn phát hiện một sự thật hết sức thú vị: với chỉ số nhanh nhẹn tạm thời cộng thêm tổng là 10 cùng điểm cảm giác cao ngất ngưởng đạt tới đỉnh cao của người phàm, hắn có thể vượt nóc băng tường y như trong phim kiếm hiệp, miễn là có giá đỡ để tụ lực nhảy.

Khi hắn lên bờ, Thanh Yên và Nguyễn Nhạc đã tới lâu rồi, và Vodka cũng đã gần đến, chỉ còn 1/3 đoạn đường.

Đợi tới khi ông lão già mà còn gân này nhảy lên đất liền, cả bốn liền đi vào nhà tìm kiếm manh mối đầu tiên.

Mở cửa ra, một mùi hôi thối ngay lập tức đập vào mặt. Cả căn phòng lộ ra vẻ mục nát, thê lương tới tận cùng: đồ đạc phủ bụi, sàn nhà nứt vỡ, mái nhà lụp xụp tựa như sắp sụp đổ, đâu đó trên tường còn vương lại vết máu khô, ba cái xác, có vẻ như người của một gia đình nằm rải rác trên nền, có bị xẻ làm đôi, nội tạng bên trong lòi ra, có bị đạn bắn mà chết.

"Thảm kịch nhân gian a..."

"Thế giới này thật điên cuồng..."

Cảm thán thì cảm thán, nhưng nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn. Thiên Ân vượt lên trước, hai tai dỏng lên nghe, cảm giác được mở ra đến tận cùng, tay phải lăm lăm dao găm, tay trái cầm M1911 lắp giảm thanh chậm rãi đi xung quanh ngôi nhà.

"Ẩn Tu Sĩ, cẩn thận."

"OK, tôi biết rồi mà. Không có quái vật hay người nào trong này đâu, vào đi."

Lúc này, hắn đang đứng trong phòng bếp, nhếch miệng,

"Đây rồi."

Nếu nhắc tới manh mối, người bình thường sẽ nghĩ ngay tới tàn thuốc, dấu vân tay, hung khí, vết máu, dấu chân... vân vân và mây mây, nhưng trong nhiệm vụ này lại không phải. Đó là một đống tro tàn được dựng thành hình một ngọn núi lửa, tia lửa vẫn còn tung bay trong không khí, thứ mùi nó tỏa ra vô cùng khó ngửi, lưu huỳnh và thịt cháy nếu hắn không nhầm. Bên trong lòng đống tro này là một thứ chất nhầy lấp lánh tựa như những viên kim cương xanh hạng nhất, trong vắt đến mức có thể phản chiếu lại hình bóng của hắn.

[Ngươi đã tìm thấy manh mối đầu tiên]

[Hãy chạm tay vào manh mối để hồi tưởng những sự kiện để lại dấu ấn trong quá khứ, và làm như vậy sẽ thu hẹp vị trí hang ổ của quái thú]

[Chạm vào sẽ không có gây ra hiệu ứng có hại cho cơ thể người chơi]

"Đây là manh mối ư... Thế mà tôi cứ tưởng cái gì đó như tài liệu mật hoặc thông tin được mã hóa."

Lúc này ba đội hữu của hắn đã chạy tới chung vui cùng, Nguyễn Nhạc xoa xoa cằm cảm thán một câu.

"Từ từ hẵng chạm vào, ai biết được nó có bị bôi độc hay bị nguyền rủa không?"

Thanh Yên lo lắng nói.

"Không sao cả, trò chơi đã cho ra thông báo thứ này sờ vào không có hại rồi. Để tôi xử lí nó cho."

Thiên Ân hồi đáp.

Nói xong, hắn nhúng tay vào thứ chất lỏng kia.

Ngay lập tức, hàng loạt hình ảnh tựa như diễu hành hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn có cảm tưởng mình là một khán giả đang nhàn nhã xem một băng ghi hình về cuộc sống miền tây vậy.

Những người đàn ông cần cù, chăm chỉ làm đồng, những người vợ tần tảo may vá cùng nấu ăn, những người con ngoan hiền hiếu thảo phụ giúp bố mẹ, những bữa ăn quây quần bên nhau đầy hạnh phúc, những người hàng xóm thân thiện, hòa đồng cùng tốt bụng, hay giúp đỡ lẫn nhau.

Vết nứt khổng lồ trên bầu trời, những con quái vật khát thịt người, những căn phòng ướt đẫm máu, chân cụt tay đứt bày la liệt trong đống lửa, nhà thờ thần thánh nơi con chiên trú ngụ bị đồ sát không còn ai, vị mục sư già đáng kính bị moi ruột treo cổ chính mình trên xà nhà, lửa bao trùm khắp nơi, đốt cháy tất cả, có những người đã thành tro than, có những kẻ phải chịu đau đớn thiêu đốt tới vĩnh hằng.

Hai dòng kí ức khác nhau quện lại thành một, kêu gào, cầu xin, rên xiết, đủ thứ tâm tình tiêu cực chảy vào đầu hắn, rồi bất chợt biến mất tựa như có bàn tay vô hình nào đó cưỡng ép xóa đi.

Khi hắn tỉnh lại, hai mắt đã chảy lệ tự bao giờ.

Manh mối kia cũng không tỏa ra ánh sáng xanh huyền ảo như trước nữa, chỉ còn lại một đống tro tàn đen nhánh.

Thấy hắn cứ đờ ra, Nguyễn Nhạc tiến lên vỗ vai hắn, "Không sao chứ anh bạn?"

Thiên Ân vừa xua xua tay vừa vuốt mặt một cái để che đi việc khóc thầm, "Không, không, tôi không sao cả."

Cũng may là trời đất cũng chỉ được miễn cưỡng soi sáng bởi ánh trăng và trong nhà khá tối nên không ai nhìn thấy hắn chảy nước mắt cả.

Rồi hắn lái câu chuyện ra hướng khác, "Thế nào, bản đồ có thay đổi gì không?"

"Có đấy, cậu tự mở ra mà xem."

Lúc này, cả một vùng rộng lớn phía nam của phó bản đã bị bôi lên một màu xám vô hồn, chỉ còn trung tâm và phần phía bắc là còn giữ lại màu đen.

"Vậy là chúng ta đã loại bỏ được Cyprus Huts, Davant Ranch, The Slaughterhouse, Pitching Crematorium, Healing-Waters Church và Catfish Grove, chỉ còn lại 10 vùng để tìm kiếm. Mọi người đoán mục tiêu của chúng ta sẽ nằm ở đâu?"

"Rất khó nói. Nơi chúng ta được thả xuống nằm ở tận cùng Tây Bắc của bản đồ, theo lí thì con trùm sẽ nằm ở những khu vực ở phía Bắc."

"Nhưng trò chơi quỷ quái này không bao giờ theo lẽ thường ra bài, nó có bắt chúng ta phải sang đầu bên kia bản đồ để giết chết mục tiêu ta cũng không lạ gì."

"Do đó, chúng ta phải tìm được ít nhất một manh mối nữa, sau đó quyết định là đi tìm tiếp hay trực tiếp kiểm tra từng khu thì nói sau."

"Đồng ý. Theo như Dark Sight chỉ dẫn thì có hai manh mối: một là ở phía đông, khu Reynard Mill & Lumber, cái còn lại ở phía Nam, vùng Blanchett Graves. Vậy đội ta nên đi hướng nào?"

Thiên Ân ngẫm nghĩ vài giây rồi cho ra câu trả lời,

"Nên đi Blanchett Graves. Khu đó vừa gần chúng ta hơn vừa có cả một cánh rừng bao quanh tiện cho việc ẩn nấp, hơn nữa Reynard Mill & Lumber có tiếng súng nổ, các đội ngũ khác chắc cũng đã tập trung chú ý về đó rồi. Đây là thời cơ quá tốt cho chúng ta tiến vào Blanchett Graves, nơi nằm ở rìa bản đồ chẳng ai hỏi thăm."

Nguyễn Nhạc gật đầu, quay ra đối mặt với Thanh Yên và Vodka,

"Có ai phản đối không?"

"Không à. Không thì đi thôi."