Chương 17: Cuộc săn

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 17: Cuộc săn

Chương 17: Cuộc săn


Thử hết những kĩ năng mới mua, Thiên Ân bắt đầu suy nghĩ mình nên làm gì đối với 50 quỷ dị bạc còn lại.

Tính toán thiệt hơn một hồi, hắn nhấn vào biểu tượng quyển sách in hình con dao trên kệ hàng.

[Dao găm thông thạo (nhập môn)]

[Loại hình: có thể học tập]

[Phân loại: cách đấu]

[Đẳng cấp: F+]

[Hiệu quả: sử dụng thành thạo dao găm]

[Điều kiện học tập: nhanh nhẹn trên 4 điểm, sức mạnh trên 3 điểm]

[Tiêu hao: không]

[Giới thiệu: có đích đến tức có khởi đầu, mà bắt đầu luôn là gian nan]

[Giá bán: 50 quỷ dị bạc]

Ngay khi hắn lựa chọn đồng ý học tập, một dòng lũ kiến thức tràn vào trong đầu hắn, từng bóng người hư ảo như khói sương hiện lên trong tâm trí, bắt đầu biểu diễn các động tác sử dụng dao găm rồi khi xong, họ nổ thành bọt nước và hòa làm một với hắn.

Lấy ra con dao tự rèn ở làng nghề truyền thống, hắn bắt đầu thử nghiệm.

Đâm, chọc, cứa, xỉa, rạch,... hàng loạt cách sử dụng dao găm được hắn thi triển ra, tuy vẫn còn chưa thuần thục lắm nhưng cũng đã tốt hơn vô khối lần so với những gì khóa dạy sử dụng vũ khí tự vệ hắn đăng kí truyền thụ rồi.

Ánh mắt hắn sâu thẳm khi nghĩ về phong cách chiến đấu sau đợt đại nâng cấp này.

Lén lút tới gần mục tiêu, phóng thích vật phẩm khống chế tinh thần, ném bom khói gây hoang mang, nhân lúc hỗn loạn nổ hai phát súng săn cưa nòng, đối phương còn chưa chết thì chúc phúc vũ khí rồi xông lên cận chiến một dao cắt yết hầu, cuối cùng bật huyết tráo chống đỡ đồng đội đối thủ phản công xong chuồn đi.

Có gì đó hơi... hèn hạ thì phải?

Không không, sao mà nói thế được. Đây gọi là mỗi người có một phong cách chiến đấu riêng, bản thân mình cũng quang minh lỗi lạc đấu súng trước rồi mới bật toàn bộ sức mạnh lên, nhất kích tất sát kẻ thù.

Hắn tự thôi miên mình như vậy.............................

Lúc về tới nhà, hắn vô cùng bất ngờ: Thái Linh đã chờ sẵn trước cửa phòng.

Cậu ta nổi giận đùng đùng chọc chọc tay vào ngực hắn,

"Cậu đang làm cái trò gì mà suốt mấy ngày gần đây cứ tránh mặt mình với gia đình mình thế?"

"Đi đến trường toàn lựa giờ để đến trước mình, lên lớp toàn đi ngủ không nói chuyện với ai cả, mình nhắn tin hỏi thăm với rủ đi chơi cũng trả lời ỡm ờ,... Ghét mình à?"

"Ba mẹ mình cũng đang lo cho cậu lắm đấy."

Hắn nhìn cô gái đang nổi nóng trước mặt mà không thể không nở một nụ cười khổ. Cậu ấy làm sao hiểu được những đêm thức trắng chuẩn bị vũ khí cho nhiệm vụ trò chơi, cho sự lo lắng của hắn đối với cái mạng của bản thân và sự an nguy của những người thân thiết với hắn.

Nếu không phải cần duy trì vỏ bọc một học sinh cấp 3 ngoan hiền để qua mắt chính phủ thế giới, giới đại tài phiệt, băng đảng xã hội đen và những người chơi khác có ý đồ xấu muốn làm tông làm tổ, hắn đã bán bằng sạch tài sản của mình và lên núi nuôi cá, trồng rau để không liên lụy rồi.

Không cần phải đề cao nhân tính khi đối diện với siêu phàm. Lợi nhuận 10% sẽ làm người khác đỏ mắt, 30% sẽ bị tập thể nhằm vào, 50% sẽ bị ám sát, 100% sẽ điên cuồng, 300% sẽ đạp lên pháp luật, bất chấp tất cả để có trong tay. Huống chi trở thành người chơi sẽ mở ra một cái thông thiên đại đạo, sức mạnh, tình yêu, tiền tài, quyền lực, trường sinh chỉ là thứ trong tay nếu đủ mạnh mẽ, lợi nhuận 1000% như vậy thì ai mà không điên loạn tìm kiếm được.

"Thì cậu biết đấy, thi đại học chỉ còn 2 tháng nữa là khai màn rồi, và mình không thể bỏ lỡ cơ hội để vào một trường hàng đầu được. Cả tương lai tươi sáng của mình phụ thuộc vào đó chứ đâu."

"Thế sao cậu lại ngủ trên lớp lúc cô giảng bài? Thế có phải là biểu hiện của một người muốn đỗ vào trường mình mong ước không?"

"Đấy là do mình ôn tập lúc nào cũng quá nửa đêm nên cả ngày hôm sau không có năng lượng ấy chứ, mình vẫn tiếp thu được kiến thức mà."

Nhìn Trần Thiên Ân vẫn còn tiếp tục giảo biện trước mắt mình, Thái Linh cũng tức không có chỗ phát tiết. Cuối cùng, cô phải nhẹ giọng xuống khuyên nhủ,

"Thế thì thôi. Bọn mình cũng là bạn cả chục năm nay rồi còn gì, cậu có chuyện khó xử thì cứ nói với mình, bản thân mình và gia đình sẽ hết lòng giúp đỡ cậu. Nhớ đấy nhé..."

Hắn trả lời là chắc chắn, còn có thật hay không chỉ bản thân mới biết được.

Nhìn cánh cửa phòng chậm rãi đóng chặt trước mặt mình, Thái Linh thở dài một hơi. Sờ sờ cạp quần, cảm nhận cái lạnh lẽo của sắt thép truyền vào da thịt, cô lẩm bẩm,

"Chắc chắn mình sẽ bảo vệ cậu trong cái thế đạo loạn lạc này...".........................

Những ngày tiếp theo, cùng Thái Linh phân biệt về sau, hắn trở về căn nhà cho thuê, tiếp tục sưu tập đô thị chuyện lạ, chế tác thêm bom và vũ khí, trải qua bình thản thường ngày.

Dựa theo trò chơi thông báo, thời gian giữa hai lần nhiệm vụ, mặc kệ là thông thường, cưỡng chế vẫn là kịch bản, đều cách nhau một khoảng thời gian tương đối dài, ngắn nhất là 10 ngày, dài nhất là 20 ngày trừ phi người chơi chủ động rút ngắn thời gian tiến vào nhiệm vụ.

Nói cách khác, người chơi tại hoàn thành một hạng nhiệm vụ về sau, dù là cái gì cũng không làm trốn ở trong nhà, sau 20 ngày trò chơi cũng sẽ cưỡng chế tuyên bố nhiệm vụ.

Khoảng cách tiêu diệt ma lai đã đi qua 10 ngày, trò chơi lúc nào cũng có thể thông báo nhiệm vụ, vì để tránh cho xảy ra bất trắc, hắn lập tức liên hệ nhà trường xin nghỉ bệnh dài hạn, trốn ở trong nhà thuê chờ đợi nhiệm vụ đến.

Nhìn màn hình 3D xanh đậm đột ngột hiện ra trước mắt mình cùng với hệ thống nhắc nhở thanh âm vang lên bên tai, hắn nhếch miệng,

"Đến rồi..."

[Nhiệm vụ loại hình: Kịch bản nhiệm vụ (đoàn đội) (nhiều người cùng tham gia)]

[Tên nhiệm vụ: Cuộc săn bắt đầu]

[Mục tiêu nhiệm vụ: cướp lấy minh chứng treo thưởng và đến điểm trốn thoát an toàn]

[Thời gian giới hạn: 24h]

[Nhiệm vụ ban thưởng 1: 500 điểm kinh nghiệm]

[Nhiệm vụ ban thưởng 2: 500 quỷ dị bạc]

[Nhiệm vụ ban thưởng 3: vật phẩm ngẫu nhiên cấp D]

[Nhiệm vụ ban thưởng 4: kĩ năng ngẫu nhiên cấp D]

[Do đây là nhiệm vụ nhiều người cùng thực hiện, thời gian chuẩn bị chỉ có 15 phút, kính xin người chơi nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Hết 15 phút, trò chơi sẽ cưỡng chế truyền tống]

Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn vào ban thưởng.

500 điểm kinh nghiệm, 500 quỷ dị bạc, 1 vật phẩm ngẫu nhiên cấp D, 1 kĩ năng ngẫu nhiên cấp D.

Quá mức phong phú, quá mức nhiều rồi. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho hắn tới mức lâng lâng, làm hắn phải tự hỏi trò chơi có phải đổi tính hay không.

Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại. Hồi báo cao, nguy hiểm tương ứng cũng sẽ cao, trên đời này không có gì là dễ dàng để lấy được cả. Nếu như nói phần thưởng tương đương nhiệm vụ độ khó mà nói, vậy thì lần này hắn sẽ phải đối diện với sinh vật kinh khủng nào đây.

Hắn sắc mặt ngưng trọng lôi đồ bảo hộ ra ngoài để mặc, tay phải cầm lấy AK47, tay trái trùm đầu bằng một cái mũ len màu đen chuyên dụng cướp ngân hàng.

Xong xuôi tất cả, hắn tự đánh giá mình trong gương. Trùm kín người bằng quần áo rằn ri, áo chống đạn, mũ sắt, ủng chiến thuật, bao cổ tay cổ chân, bàn tay đeo găng chuyên dụng cho quân đội, hai tay cầm lấy AK47, cả người chỉ lộ mỗi đôi mắt đen nhánh ra ngoài.

Ừm, trông rất chuyên nghiệp.

Hắn không biết lần này sẽ là nhập vai như nhiệm vụ trước hay là chân thân xuất kích nên phải làm tới mức này. Hắn mà không có che chắn gì truyền tống tới, ha ha - một tấm chụp từ siêu vi máy ảnh bán cho chính phủ thế giới hoặc đại tài phiệt sẽ dạy hắn thế nào làm người.

Càng mấu chốt là, nhiệm vụ lần này vẫn là lấy đoàn đội hình thức tiến hành, cho đến trước mắt hắn vẫn chưa hề tìm thấy người chơi nào ngoại trừ hắn, không gặp qua cái khác có được năng lực đặc thù siêu phàm giả. Mặc dù một phần lí do là hắn hơi tự kỉ thích ở nhà chế bom và kiếm diễn đàn người chơi hơn là vơ vẩn ra ngoài tìm sự kiện linh dị, nhưng cũng không thể phủ nhận người chơi thật sự hiếm có.

Trong nhiệm vụ lần này, hắn có thể nhìn thấy ai? Giống như hắn ẩn núp đi cá thể người chơi? Có cơ quan chính phủ bối cảnh nhân sĩ? Lệ thuộc vào tài phiệt hoặc tổ chức tội phạm vũ trang siêu phàm giả?

Hắn sắc mặt không buồn không vui xóa sạch tất cả các dấu vết còn lại, chờ đợi trò chơi truyền tống.