Chương 19: Chích thuốc

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 19: Chích thuốc

Chương 19: Chích thuốc

Chương 19: Chích thuốc

"Đẳng cấp của mình là thấp nhất trong số 4 người ở đây. Không ổn lắm..."

Thiên Ân thầm nghĩ trong lòng: "Nếu như bên trong hợp tác nhiệm vụ người chơi không có cách nào lẫn nhau tổn thương mà nói, gặp gỡ tiền bối ngược lại là chuyện tốt, chí ít có thể moi được không ít tình báo về người chơi ngoài hiện thực."

Nguyễn Nhạc nhìn thấy tất cả mọi người đều cho thấy người chơi thông tin cá nhân, đáy lòng buông lỏng, vừa cười vừa nói: "Rất tốt, đoàn đội thành viên tin tưởng lẫn nhau là hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp khởi đầu."

"Xin tự giới thiệu, ta biệt danh gọi là Nguyễn Nhạc, thiện dùng vũ khí nóng và băng bó vết thương, khẩn cấp chữa bệnh. Ta vốn trực thuộc SIA, cơ quan đối phó siêu tự nhiên sức mạnh của chính phủ thế giới, luôn luôn hoan nghênh mọi người gia nhập trở thành đồng đội của ta, góp phần nho nhỏ của mình để gìn giữ hòa bình, ổn định cho xã hội."

"Ai muốn gia nhập thì sau khi trở về thế giới hiện thực hãy liên hệ ta theo số này. Mọi người sẽ nhận được đãi ngộ, quyền lực, địa vị xã hội tương ứng và sự bảo hộ tuyệt đối của chính phủ thế giới cho người thân, gia đình nếu tham gia cùng chúng ta."

"Tình báo cùng hưởng, trang bị có người cung cấp, vũ khí có những cỗ máy tiên tiến nhất để người chơi dễ dàng chế tạo, tiền bạc không thành vấn đề."

Nghe Nguyễn Nhạc nói một hồi, nói thật hắn cũng có một chút tâm động chứ đừng nói tới những người khác, nhưng rất nhanh hắn liền gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu - sống sót qua nhiệm vụ này trước đã rồi tính sau.

Mọi người bên trong thì không biết nhưng bên ngoài chẳng tỏ vẻ gì, gật gật đầu ra hiệu mình đã hiểu rồi.

Nguyễn Nhạc cười cười. Mục đích của hắn đã đạt tới, chỉ còn chờ con cá cắn câu mà thôi.

Có Nguyễn Nhạc dẫn đầu, ông già Vodka tự giới thiệu mình: "Ta thiện chiến đấu tay đôi, sử dụng thành thạo các loại vũ khí lạnh khác nhau và súng ống, đặc biệt là súng hoa cải. Người Đại Nga nên ta hay uống rượu, nhớ bỏ qua cho ta."

Vừa nói ông lão cười ha hả, lộ ra hàm răng ngả vàng của mình.

Mặc quần áo thể thao thiếu nữ lạnh lùng nói:" Thanh Yên, sống tại Đại Hoa, am hiểu cung tiễn cùng trinh sát."

Thanh âm rất êm tai, ngữ khí nhẹ nhàng, lời nói ngắn gọn mà súc tích, có vẻ thuộc về gia đình có gia giáo.

Đến phiên Thiên Ân, hắn dùng khàn khàn âm thanh giới thiệu ngắn gọn: "Ẩn Tu Sĩ, người Đại Việt, hiểu sơ vũ khí nóng, có thể phụ ma vũ khí."

Nguyễn Nhạc nghe tới đây hai mắt liền sáng lên, nghĩ thầm,

"Lần này nhặt được bảo bối rồi..."

Ông lão Vodka và Thanh Yên lần này cũng không thể không ghé mắt nhìn tay mơ Lv4 này một lần. Thật sự thì kiếm quỷ dị bạc không hề dễ dàng, chém giết những con quái vật có thực thể thì chỉ hơi có độ khó nếu có súng ống trong tay, trong vài trường hợp giết chết quái vật kiểu vậy còn lỗ vốn, so với đó, lợi nhuận khi tiêu diệt oán linh, quỷ dị không có thân thể thì cao hơn rất nhiều. Căn bản là với quái vật có thân thể máu thịt thì sau vài loạt đạn cũng thành vũng bùn, trong khi đó, độ nguy hiểm lên thẳng tắp khi đối đầu với linh thể.

Lại còn thêm đánh giá tổng quan của hệ thống nữa, có người làm hai, ba nhiệm vụ có đánh giá thấp mới kiếm được số kinh nghiệm và quỷ dị bạc bằng một người chơi hoàn thành nhiệm vụ với đánh giá cao. Thời gian làm nhiệm vụ kéo dài và lãng phí sức lực cũng là một trong những nguyên nhân khiến thực lực mỗi người cách xa nhau.

Không hiểu do Thiên Ân may mắn hay xui xẻo mà chỉ trừ lần huyết nguyệt thử thách bị đánh giá là C ra, ba lần hắn thực hiện nhiệm vụ đều đạt đánh giá từ A đến S, cả ba đều liên quan tới thần bí, tới oán linh, chịu đựng nguy hiểm vượt xa người chơi thông thường.

Lấy ví dụ như lần siêu thoát ở căn nhà thuê, trong tay chỉ có một viên đạn súng ngắn phụ ma yếu ớt, một đạo cụ khống chế tầm tầm mà hắn dám đối diện với linh hồn đầy oán hận, bằng trí tuệ, can đảm và một chút điên cuồng, hắn đã thành công và giành được lợi ích to lớn về cho mình.

Hắn cầm lấy cây súng ngắn của Nguyễn Nhạc, chúc phúc rồi trả lại.

"Hiệu quả chỉ kéo dài được 5 phút." Hắn nhắc nhở.

"Vậy cũng là quá tốt rồi." Nguyễn Nhạc híp mắt lại, trong lòng vui sướng khi nhìn vào số sát thương được tăng phúc.

Thân là một thành viên của SIA, Nguyễn Nhạc vốn có trách nhiệm chiêu nạp dân gian người chơi gặp phải bên trong hợp tác nhiệm vụ. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Thiên Ân là một cái không có trợ lực gì Lv4 manh tân người chơi.

"Xem ra mình phải cải biến một chút sách lược... "

Bầu không khí được hòa hoãn lại, và trong lúc mọi người đang trò chuyện cởi mở hơn thì đột nhiên, xe ngựa thắng lại, hắn cùng Thanh Yên suýt nữa ngã về đằng trước theo quán tính.

Lồm cồm bò dậy, hắn nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra bên tai, rỉ sét và nặng nề tựa như không được tra dầu thường xuyên vậy,

"Ken két, ken két..."

Quăng ánh mắt về phía cửa xe, hắn thấy một người đàn ông gầy gò, tóc đen mắt xanh, khuôn mặt trắng bệch, trên người phủ một bộ lễ phục đen tuyền, trên đầu đội một chiếc mũ phớt được trang trí hết sức tỉ mỉ, cánh tay run rẩy cầm lấy chiếc đèn dầu soi một lượt cả buồng xe.

Người đàn ông gật gù, lấy một cuốn sổ ra, ghi chép vài điều vào đó, cất đi và ra hiệu cả 4 người đi ra ngoài.

Cả nhóm liếc nhìn nhau, hơi chần chừ nhưng rốt cục cũng nối đuôi nhau xuống xe.

Hắn đảo mắt nhìn quanh khu vực mà mình đang đứng.

Giờ đã là đêm khuya, mây đen bao trùm gần như cả bầu trời, chỉ để lọt vài ánh trăng le lói xuống mặt đất, miễn cưỡng chiếu rọi khu rừng đước ngập trong nước trước mắt hắn. Từng cây đước thô to bằng ba người ôm lặng im đứng sừng sững, tán lá rủ xuống cùng bộ rễ đan xen chằng chịt vào nhau khiến hắn không thể nhìn rõ cảnh vật ở xa hơn. Bên tay trái là một chiếc cầu phao bằng gỗ xuyên thẳng vào trung tâm vùng nước đã quá mức mài mòn, cũ kĩ tưởng như chỉ cần đạp một cái là sẽ thụt chân xuống vậy. Đằng xa, thi thoảng vang lên vài tiếng gầm trầm thấp, tiếng gào thét thê lương, tiếng ngựa hí vang vì đau đớn và vài tiếng chó sủa tựa như vang vọng từ địa ngục.

"Một vùng đầm lầy cực độ quỷ dị..."

"Nhiệm vụ này không dễ ăn thật rồi."

Trong lúc cả bọn còn đang sững sờ vì cảnh tượng trước mặt, người đàn ông đưa nhóm bọn hắn tới đây bất ngờ lên tiếng, giọng ngột ngạt và khó chịu,

"Đám thợ săn tiền thưởng như các ngươi máu tanh cũng đã thấy nhiều, ý chí cũng cứng cỏi mà sao hôm nay thất thần thế?"

Vừa nói hắn ta vừa cầm trong túi đeo hông ra năm tấm bản đồ da dê rách rưới, vài nơi cạnh mép giấy đã bị mọt ăn lỗ chỗ ném cho từng người. Ngay khi hắn vừa chạm vào mảnh giấy, trò chơi thanh âm vang lên trong đầu hắn: "Bản đồ đã được truyền vào trong tâm trí người chơi và luôn có thể tùy thời mở ra tra xét. Lưu ý, đây chỉ là vật phẩm tạm thời, không thể mang ra ngoài thế giới hiện thực và người chơi sẽ quên lãng khi kết thúc nhiệm vụ."

Chuyển xong bản đồ, người đàn ông gầy gò tiếp tục luồn tay vào túi, lôi ra một cái cặp công văn nhỏ được khóa cẩn thận, Thiên Ân cũng không hiểu vì sao một cái túi vải bé tẹo mà có thể nhét vừa cái cặp mà không biến dạng. Hắn ta hí hoáy một hồi rồi chiếc cặp bật mở.

Bên trong là bốn xi lanh bằng thép chứa một thứ dung dịch màu xanh lục hết sức khả nghi, bọt khí nổi lên liên tục giống y chang chai so-da kem hắn hay uống. Nhìn vào ống tiêm đầy rỉ sắt và vết bẩn trước mắt, hắn cực độ hoài nghi về định nghĩa an toàn, khử trùng của thế giới này và đang tính toán khả năng bị uốn ván nếu bị chích ống này vào người.

Người đàn ông điều khiển xe ngựa không cho bọn hắn có thời gian suy nghĩ lâu, vụt một cái, tựa như thuấn di vượt qua năm mét khoảng cách, hắn đã tới trước mặt cả bọn, cầm lấy tay mỗi người rồi nhanh chóng tiêm vào. Khác hẳn với vẻ ngoài yếu đuối của mình, tay người này cứng rắn như kìm sắt, ghìm chặt lại khiến hắn không thể nào giãy giụa nổi, sức mạnh có chút siêu nhiên của hắn chẳng lật lên nổi tí bọt nước nào khi đối diện với người lái xe.

Gân xanh trên tay bản thân Thiên Ân đột nhiên nổi lên, vằn vện và dữ tợn, tim hắn thắt lại, kéo theo cơn đau râm ran khắp cơ thể, mồ hôi không tự chủ được mà vã ra như tắm. Liếc sang bên cạnh, Thanh Yên thậm chí còn phải ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, Nguyễn Nhạc và Vodka thì khá hơn, một người vẫn đứng thẳng, thân thể chỉ run nhè nhẹ, người còn lại thậm chí còn cười.

[Người chơi đã được nhân vật trong kịch bản tiêm thuốc chống ô nhiễm]

[Tên vật phẩm: Phòng hộ ma dược]

[Hiệu quả 1: chống lại cảm nhiễm tỏa ra từ quái vật, chống lại sự dị hóa của thân thể, linh hồn và tâm trí]

[Hiệu quả 2: nhìn thấy dấu vết của manh mối dẫn tới mục tiêu]

[Thời gian tác dụng: 24 giờ]

Tay lái xe lượn qua lượn lại vài vòng trước mặt bốn thành viên, hết sức hứng thú nhìn vào biểu hiện của từng người một.

Khi thấy cả bộ tứ đã hồi phục lại sau cơn sốc thuốc, hắn sờ lên túi áo, cầm ra một tờ truy nã đã được cuộn tròn lại, ném ra mảnh đất trước mắt bốn người.

"Mục tiêu nhiệm vụ lần này đây. Nhớ lấy, ta sẽ chỉ ở ngoài này chờ, không đi sâu vào cùng các ngươi. Khi lấy được minh chứng giết chết mục tiêu, đưa đến đây và chúng ta sẽ ngay lập tức khởi hành."

"24 giờ sau thuốc chống ô nhiễm sẽ hết tác dụng, và ai không về kịp... chắc ta không cần phải nói thêm nữa nhỉ, các ngươi cũng ít nhiều nghe từ thợ săn tiền thưởng tinh anh về vấn đề này rồi."

"Nếu không giết được hay không lấy được cũng không sao, cứ trở về đây hoặc sang chỗ những người lái xe khác ngồi chờ hết 24 giờ là được."

"Chỉ là, hợp đồng các ngươi đã kí thì vẫn còn, và không thực hiện được giao kèo ngươi sẽ mất đi một số thứ nha..."

Hắn ta vừa nói vừa nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng, biểu cảm đã âm u nay càng âm trầm hơn.

"Mau đi đi, ta nghĩ những người đánh xe khác cũng đã đến và đám kia cũng đã bắt đầu cuộc săn rồi đấy..."

Nói xong, hắn ta nhảy phắt một cái lên buồng xe nằm ngủ, chỉ để lại Thiên Ân và ba đội hữu nhìn nhau.