Chương 20: Thảo luận

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 20: Thảo luận

Chương 20: Thảo luận

Chương 20: Thảo luận

Lúc này, bên tai mỗi người vang lên trò chơi nhắc nhở,

[Giới thiệu vắn tắt nhiệm vụ]

[Cha đi đến cánh đồng]

[Cha đã không quay trở lại nữa]

[Mẹ đi xuống dòng sông]

[Mẹ cũng không quay trở về]

[Anh tôi đã phải ra tòa]

[Anh cũng không về được nữa]

[Căn phòng tràn ngập xác chết]

[Dòi bọ ở khắp nơi]

[Tôi đi đến nhà thờ]

[Để tự đào mộ cho chính mình]


[Vùng đất này đã bị ma quỷ nguyền rủa]

[Các ngươi là một trong hằng sa số những thợ săn tiền thưởng tới nơi này, có vì tài phú, có vì báo thù, có chỉ vì trải nghiệm]

[Nhưng hầu hết đều mờ mắt vì món tiền khổng lồ được hứa hẹn]

[Trục xuất những sinh vật báng bổ tạo hóa tại đây, mang được cái đầu của mục tiêu về, và các ngươi sẽ có tất cả: tiền tài, danh vọng, quyền lực,... Thậm chí cả sức mạnh phi phàm!]

[Hãy nhớ rằng: những kẻ ngồi ngoài kia không quan tâm ai giết được mục tiêu, họ chỉ cần thủ cấp để chứng minh]

[Hãy cẩn thận phía sau]

[Ngươi chẳng biết lúc nào sẽ có một con dao cắm vào lưng đâu]

[Và tất nhiên, chào mừng tới Louisiana!]

Thiên Ân còn chưa kịp tiêu hóa hết phần giới thiệu thì hệ thống đã tiếp tục nhắc nhở,

[Nhân số tham gia: 28 người (4 người xếp 1 đội)]

[Mục tiêu: 3 (sẽ phân giải ra 2 phần minh chứng mỗi mục tiêu khi hoàn thành quá trình trục xuất)]

[Số manh mối cần phải tìm cho mỗi quái vật: 3]

[Nhiệm vụ yêu cầu: một đội cần có trong tay ít nhất 1 minh chứng để thông quan]

[Chú ý: có trong tay càng nhiều minh chứng, phần thưởng càng hậu hĩnh và đánh giá tổng quan càng cao]

[Thất bại trừng phạt: tất cả thuộc tính -1, thanh kinh nghiệm chuyển về 0/XXX]

[Tất cả người chơi sẽ có 5 phút được bảo vệ tuyệt đối để chuẩn bị]

[Sau 5 phút, trò chơi sẽ bắt đầu]

[Chúc tất cả các ngươi săn được nhiều con mồi]................

Thiên Ân sờ sờ cằm, nghiền ngẫm,

"Đại loạn đấu kết hợp săn tiền thưởng sao... Thú vị..."

Sau khi hệ thống kết thúc phần tóm tắt sơ lược, Nguyễn Nhạc ngay lập tức nói,

"Các vị, như những lời hệ thống thì chúng ta đang tham gia vào một cuộc chiến sinh tồn, và sẽ cần phải có được trong tay một minh chứng để thuận lợi thông quan."

"Chúng ta nên dùng tốc độ cao nhất tìm manh mối, sau đó diệt con trùm và cuối cùng rút đi thật nhanh, không cho những người chơi khác có cơ hội phản ứng. Mọi người thấy thế nào?"

"Hình phạt cho việc không kịp lấy được minh chứng là quá cao, không ai có thể chấp nhận được, do đó thành bại chỉ ở một chữ nhanh."

Vodka nhếch miệng cười khinh bỉ, lập tức lên tiếng phản đối,

"Theo ta thì không nên hấp tấp làm kẻ xung phong đầu tiên. Hơn nữa, trực giác bao nhiêu năm làm thợ săn nói cho ta biết khu rừng đước trước mặt cực kì nguy hiểm, rắn rết, nhện độc, kí sinh trùng,... chỉ là thứ thường ngày trong rừng ngập mặn, chưa kể tới những con quái vật kinh khủng sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt."

"Phần thưởng cao đi kèm với nguy hiểm tương ứng. Các ngươi cũng quá hiểu điều này còn gì, nhất là khi chúng ta là người chơi nữa."

"Phần thưởng nhiều rất tốt, nhưng phải có mạng mà hưởng đã."

Nguyễn Nhạc không nổi giận, chỉ mỉm cười giải thích cho Vodka sự đúng đắn trong kế hoạch của mình. Ông già cũng không chịu kém cạnh mà xắn tay áo lên tranh luận văng cả nước miếng ra ngoài. Trong lúc hai người không ai chịu nhường ai, khi tiếng nói không còn giá trị và nắm đấm sắp lên ngôi, Thanh Yên sau một hồi im lặng cũng lên tiếng khuyên nhủ,

Nhưng ai mà không có sự kiêu ngạo của mình, nhất là khi họ có trong tay sức mạnh siêu phàm. Cuộc tranh luận dần biến thành cuộc cãi vã nảy lửa giữa Thanh Yên và Vodka, và bằng một cách thần kì nào đó mà Nguyễn Nhạc lại trở thành người du tẩu giữa hai bên để làm dịu tình hình.

Tiêu tốn khoảng 2 phút tranh biện không có kết quả, cả ba người quay sang nhìn Thiên Ân, người giữ yên lặng nãy giờ,

Nguyễn Nhạc cười hỏi,

"Vậy cậu nghĩ thế nào?"

Thiên Ân, người vốn đang chìm trong dòng suy nghĩ về những điều hệ thống từng giới thiệu, giật mình tỉnh lại. Hắn vò đầu một cái, tổ chức lại ngôn ngữ rồi chầm chậm phát biểu ý kiến của mình,

"Theo tôi, chúng ta nên kết hợp điểm mạnh của cả hai. Ngay khi hết 5 phút bảo hộ, chúng ta nên đi làm quen với môi trường xung quanh, giao chiến với những con quái vật lạc đàn để thử sức mạnh quái vật ở đây."

"Chúng ta sẽ tiến lên nhanh chóng để tìm kiếm manh mối, nhưng cũng không được quên cảnh giác cao độ những mối nguy từ quái vật và người chơi khác."

"Tôi nghĩ trò chơi sẽ không cho người chơi cầm đi minh chứng quá dễ dàng, hệ thống có thể tạo ra con trùm mạnh đến quá đáng hoặc đánh dấu vị trí của người nhặt trên bản đồ, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy."

"Do đó, nhóm ta không nên làm chim đầu đàn, cũng không được là kẻ cuối cùng nhập cuộc."

"Giải pháp vẹn toàn ở đây là, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm kiếm đủ ba manh mối, trở thành đội đến hang trùm nhanh nhất, sau đó núp lùm ôm cây đợi thỏ, chờ những nhóm khác đến và đấu đá lẫn nhau, con trùm mục tiêu bị thương tổn tới một mức nào đó thì xông lên nẫng tay trên."

"Nguyễn Nhạc nói đúng, hậu quả cho việc thất bại là quá cao: 8 điểm thuộc tính tương đương với 8 cấp và toàn bộ kinh nghiệm có được của cấp độ. Nếu chúng ta thua ở đây thì làm sao có thể bắt kịp những người chơi khác, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho với độ khó ngày một tăng dần?"

"Mà kết quả cho việc này chỉ có một."

"Chết."

Cả 4 người rơi vào yên tĩnh sau chữ 'Chết' đầy nặng nề.

Nguyễn Nhạc đánh vỡ cục diện khó xử, "Được rồi mọi người, trước mắt hàng đầu vấn đề vẫn là hoàn thành nhiệm vụ."

Trong đội ngũ có cái có thể tiến hành phân tích tình báo người thông minh tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng thân là SIA thành viên, Nguyễn Nhạc cũng không dự định cứ như vậy chắp tay giao ra đội ngũ quyền chỉ huy.

Rốt cuộc, hắn mới là trong đội ngũ đẳng cấp cao nhất người chơi, Lv6, tuy không được nhạy bén nhưng tại xử lý nguy cấp tình huống liên quan hắn vẫn còn mấy phần tự tin.

"Được rồi, nếu vậy chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của Ẩn Tu Sĩ, ngay sau khi hết 5 phút đồng hồ, cả bốn sẽ nhanh chóng tìm kiếm manh mối thứ nhất, đồng thời trông nom lẫn nhau, có nguy hiểm gì phải ngay lập tức thông báo cho cả đội, được chứ?"

"Đội hình sẽ như này: Vodka thiện về chiến đấu tầm gần, điều tra sẽ đi đầu tiên, tiếp theo là tôi, sau đó là Thanh Yên dùng cung nỏ sẽ phụ trách cảnh giới, bọc hậu sẽ giao cho Ẩn Tu Sĩ phụ trách."

"Giờ thì lấy vũ khí sẵn ra trong tay đi. Sắp hết 5 phút rồi đấy."

Cả ba người gật gù không tỏ thái độ.

Vodka điền đạn từ túi chứa đồ vào súng săn, trên hông cắm lấy một thanh dao găm chuôi sừng, Thanh Yên lấy ra một cây cung cùng một túi đựng tên đeo đằng sau người, trong bao chứa vô số mũi tên đen như mực, thi thoảng lóe lên ánh sáng xanh cho thấy đây không phải vật phàm.

Nguyễn Nhạc bắt đầu lắp giảm thanh cùng phụ kiện tạo điểm ngắm đỏ cho súng ngắn, thay quần áo trên người sang loại dễ vận động hơn.

Còn Thiên Ân vẫn đứng y nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tay cầm AK47, hai mắt híp lại nhìn về chiếc xe ngựa.

Kì thật, hắn vẫn còn một cách để giành chiến thắng mà không cần phải đi tìm manh mối hoặc tiêu diệt con trùm.

Đó là đi vòng quanh bản đồ tìm kiếm những điểm trốn thoát, đặt bẫy, mai phục chờ cho những kẻ còn hân hoan vì lấy được minh chứng chạy qua và giết chết toàn bộ, cướp đi thành quả.

Nhưng cách này có quá nhiều rủi ro và không biết trước, nên hắn bỏ qua không nói cho đồng đội.