Chương 2: Thang máy

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 2: Thang máy

Chương 2: Thang máy


"Thang máy mọi đêm nhanh lắm sao hôm nay chậm thế nhỉ? Đêm khuya rồi còn có ai dùng đâu."

"Tầng 5... xuống 4 rồi... 3 đi 3 đi... tuyệt lắm... 2 và... cuối cùng, 1!"

Cửa thang máy mở ra cùng với một tiếng "Đinh" lạnh lẽo. Thiên Ân không chờ cửa kịp mở hẳn ra mà bước thật nhanh vào trong, vừa tiến nhập thang hắn vừa ngó hai bên trái phải vừa nghĩ thầm:

"Phải nhanh lên mới được. Thề, một mình đứng chờ thang máy giữa nửa đêm trong một đại sảnh lúc sáng lúc tối thử thách độ thô của thần kinh thật đấy."

"Má, sao mình cứ cảm thấy lạnh sống lưng khi bước vào đây..."

"Trực giác đang khuyên bảo mình không nên đi thang máy..."

"Thang bên này là loại mới hay sao ấy nhỉ, bảng điều khiển mọi hôm nằm ở bên tay phải sao ở đây lại bên trái? Thiết kế lạ thật."

Hắn tò mò đánh giá mảnh giấy nhớ màu đen dán ngay trên mặt kính đối diện cửa thang.

"Tờ giấy gì đây, sao lại dán ở trên tấm gương thế này, bên kĩ thuật bảo trì xong bỏ quên à? Mình ngó một cái chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Cầm lấy, giật xuống, hắn bắt đầu xem xét kĩ mảnh giấy này.

"Sao màu lại là đen? Bên sản xuất không sợ vận rủi quấn thân hay sao mà dám nhuộm bằng màu này? Từ từ, hình như đằng sau còn có chữ gì đó..."

"Mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, xúc giác chưa chắc đã cảm nhận đúng. Hư ảo cũng có thể là hiện thực, sao phải cố chấp giữ vững cái nhìn đây?"

Hắn im lặng nhìn trừng trừng vào tờ giấy với hàng chữ đỏ tươi như máu trước mặt mình. Sau khoảng 10 giây, hắn bật cười, vuốt vuốt mặt mình một cái rồi vo viên đút túi quần, lầu bầu: "Một trò đùa mạt hạng."

Ngáp một cái thật to, hắn lim dim khép hờ hai mắt lại, bấm nút rồi chờ đợi thang máy đưa mình lên lầu 6.

10 giây trôi qua, vẫn chờ tại lầu 1,

Lại 10 giây nữa trôi đi, con số hiển thị trên bảng điện tử vẫn là 1,

10 giây nữa, vẫn là lầu 1.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hồng sắc số lượng tiêu chí trên bảng điều khiển, 1.

Hắn khẽ cảm thán mình xui xẻo, gặp thang máy lại hỏng ngay lúc này. Ấn nút mở cửa một cái, hắn lại chờ đợi. Nửa phút nữa lại trôi qua. Không có gì xảy ra cả. Cửa thang vẫn đóng im ỉm, không có dấu hiệu gì là sẽ mở ra.

Sắc mặt hắn lúc này đã vô cùng khó coi. Hít thở sâu một cái để lấy lại bình tĩnh, hắn lướt mắt trên bảng điều khiển, cố tìm nút thông báo trong trường hợp khẩn cấp.

Không hề có. Nút đó là không tồn tại trên bảng.

Cố nén cơn khủng hoảng trong lòng, hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu quay số nhân viên trực thang.

"Cuộc gọi của quý khách không thực hiện được do mạng di động không khả dụng. Vui lòng thử lại sau. Nhắc lại, cuộc gọi của quý khách không thực hiện được do mạng di động không khả dụng. Vui lòng thử lại sau. Nhắc lại...."

Lúc này hắn mới nhìn kĩ vào màn hình. Không có sóng di động, không kết nối được vào Wifi công cộng của tòa nhà. Điều này mang ý nghĩa là hắn không thể cầu cứu bất cứ người nào bên ngoài kia bằng điện thoại.

"Chết tiệt, điều này là không thể nào. Khu mình ở thuộc hàng những khu vực phát triển nhất của đất nước, không có cớ nào mà không có sóng di động cả. Ngay cả vùng sâu vùng xa còn có mạng ổn định thì không lẽ nào ở đây lại bị ngắt."

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây?"

"Mình không thể chỉ trông chờ vào trợ giúp bên ngoài được. Phải tìm cách tự cứu. Đúng rồi, cạy thử thang máy ra xem sao."

Sau một hồi tìm đủ mọi cách để nạy ra một khe nhỏ trên cửa thang, hắn bỏ cuộc. Dù cho hắn có cố gắng đến mức nào, dùng sức có lớn đến đâu thì cái cửa vẫn cứ trơ trơ, không hề lay chuyển một chút nào.

Hắn ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Vừa thở hắn vừa suy tính cho bước tiếp theo: "Gọi điện thoại cầu cứu không được, dùng bạo lực phá cửa cũng không xong, mình nên làm gì nữa đây?"

"Thôi, ngồi chờ đến sáng mai vậy, mong là có người sẽ phát hiện ra tình trạng của mình mà gọi cứu hỏa. Mà nói đi nói lại, ngủ một đêm trên nền đá hoa cương thang máy trong thời tiết nóng nực này cũng là một ý không tồi."

Hắn tự giễu một tiếng: "Chỉ là, chẳng ai muốn ngủ trong trường hợp như này cả..."

Khi hắn đang chuẩn bị ngả lưng xuống nền nhà, đột nhiên, hắn nghe được tiếng nước chảy. Tiếng nước từ ầm ầm dần nhỏ lại rồi biến thành tiếng nhỏ giọt, cứ như có một cơn đại hồng thủy vừa chạy qua trên đầu hắn.

Trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên thì đột ngột, một giọt nước nhỏ xuống má. Đưa tay lên quệt một cái, hắn nhìn về phía bàn tay vừa lau nước.

Một màu đỏ tươi, thắm như màu những bông hồng loại thượng hạng nhất. Thêm cả mùi sắt rỉ. Không nghi ngờ gì nữa, đây là máu.

"Máu? Sao trên đầu mình lại nhỏ xuống máu?"

Ngước lên nhìn trần nhà, hồn vía của hắn suýt nữa thì lên mây. Máu đã bao trùm cả trần thang máy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới, từng tiếng tí tách tí tách cứ như từng cú đập chùy vào trái tim của hắn. Trong lúc hắn còn đang thẫn thờ nhìn cảnh này thì bỗng nhiên, tốc độ rơi của máu bỗng nhiên tăng lên chóng mặt. Nếu nói lúc trước chỉ là một cơn mưa phùn, giờ đây theo cảm nhận của hắn, đây đã là một cơn mưa rào và đang tiến dần tới ranh giới của một cơn bão theo đúng nghĩa đen.

Nhìn vào lượng máu đã dâng cao tới đầu gối mình, tâm trí Thiên Ân bỗng nhiên tỉnh táo lại. Đầu óc hắn điên cuồng vận chuyển hòng tìm ra một lối thoát cho mình, adrenaline phun trào với cường độ cao trong huyết quản mang đến cho hắn sự tỉnh táo đến vô tình để suy nghĩ.

"Nghĩ đi, nghĩ đi... Làm thế nào, làm thế nào đây?"

"Mưa máu không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, mực nước không rút xuống, chứng tỏ thang máy này ở dưới là kín hoàn toàn, mà nếu có khe hở thì lượng máu thoát ra không ăn thua gì so với số đang chảy xuống đầu mình. Cửa thang máy thì mình không có tí hi vọng nào rồi. Ở trên thì sao? Máu có thể thấm qua trần thang, có nghĩa là sẽ có khe hở, có khe hở mang ý nghĩa lối thoát."

"Đúng rồi, mình đọc qua một bài báo ghi là trên trần thang máy luôn luôn có một cửa thoát hiểm nhỏ chuyên dụng để công nhân trèo lên sửa, và cũng để chuẩn bị cho những trường hợp như mình nữa. Đúng thật, sao mình không nghĩ ra từ lúc nãy nhỉ, ngu quá."

Nghĩ là làm, Thiên Ân ngay lập tức hành động. Lợi dụng việc dòng máu đang dâng cao với tốc độ khủng khiếp, hắn cố ngoi lên, hai chân đạp vào thanh vịn, mượn lực để có thể ngoi lên cao hơn.

"Cơ hội chỉ có một lần, mình phải nắm chắc, không thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."

"Mình phải sống, phải sống đúng theo lời thề khi xưa."

Khi bể máu chỉ còn gần 15 cm nữa thôi là sẽ tràn ngập cả buồng thang, cuối cùng hắn cũng có thể chạm được vào trần nhà. Điên cuồng đạp chân để giữ mình nổi, hắn nhanh chóng dùng cả hai tay sờ soạng mặt tường trên trần.

"Kẽ hở đâu, kẽ hở đâu rồi... Chết tiệt, phải có cái mấu nào đó chứ... Chỉ một cái nút thôi, một chỗ hơi nhô ra thôi... Nó đâu rồi?

Tìm tòi một hồi, khi mà mực nước chỉ còn cách trần 5 cm, hắn đột nhiên cười, cười một cách điên dại, cười mặc cho huyết thủy chảy vào cổ họng.

"Cái cửa thoát hiểm không hề tồn tại. Không có một cái gờ, một cái mấu nhô ra, không một chỗ khác thường. Bài báo chết tiệt."

"Ha ha ha ha...."

Khi dòng máu đã ngập đỉnh đầu của hắn, ngụp lặn xuống mặt nước, hắn cố căng mắt ra nhìn về phía trần nhà. Lúc này, hắn mới có thể nhìn rõ:
cả trần nhà bóng loáng một mảnh, máu căn bản là không hề chảy vào đây theo kẽ tường hay lỗ hở nào cả mà là trực tiếp sinh ra từ trên bức tường. Nếu phải tưởng tượng, nó giống như việc bạn nhúng một miếng giấy vào trong nước rồi căng để nước chảy hết ra vậy.

"Mình còn 60 giây trước khi hết dưỡng khí. Chết tiệt, mình mới sống thêm được có 3 năm thôi mà, sao mà ông trời lại nỡ lòng nào đẩy mình vào chỗ chết thêm lần nữa. Mà thôi, kết thúc cuộc sống nhàm chán, vô vị, ngày qua ngày đều như nhau như này cũng được, mình cũng chả còn ai để nuối tiếc, cả kiếp trước và kiếp này..."

Trong lúc hắn đang mơ màng, những kí ức cả tiền kiếp và kiếp này như đèn kéo quân diễu hành qua tâm trí hắn. Đó là những kỉ niệm hắn không bao giờ có thể quên được, đó là những ngày cực nhọc đi làm, là niềm vui khi sắm được chiếc xe đầu tiên, là nỗi tuyệt vọng khi dần chìm xuống lòng hồ, là sự khó tin khi sống lại, là những ngày được trở lại thanh xuân cấp 3, và cuối cùng là mảnh giấy đen kì lạ hắn đọc được trong cái thang máy tuyệt mệnh này.

Phải rồi, mảnh giấy, mảnh giấy, đó là gì nhỉ... Mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, xúc giác chưa chắc đã cảm nhận đúng; hư ảo cũng có thể là hiện thực, sao phải cố chấp giữ vững cái nhìn đây, đúng không nhỉ?

Hắn đột nhiên mở mắt ra, đầu óc bắt đầu cao tốc chuyển động. Bảng điều khiển thang máy nằm ở bên trái khác hẳn với bình thường... mảnh giấy gắn trên mặt kính... mặt kính... cũng là tấm gương... mắt nhìn thấy chưa chắc là thật... tại sao hắn lại nhìn xuyên qua được máu để nhìn thấy trần thang máy... xúc giác có thể sai... hư ảo cũng là hiện thực... sao phải cố chấp với cái nhìn... phải rồi... phải rồi... tại sao phải cố chấp chứ... hư ảo cũng là sự thực mà...

Hắn triệt để đại ngộ.

Mảnh ghép cuối cùng đã được ráp lại, hắn đã có được cho mình bức tranh hoàn chỉnh.

Trong mắt hắn không còn là sự tuyệt vọng nữa, trong đó chỉ còn lại khát khao muốn được sống sót đang cháy bùng lên như một ngọn lửa không cách nào dập tắt được. Hắn dùng hết phần sức lực còn lại, cố bơi về phía mặt kính của thang máy.

1 mét... 40 cm... còn 10 giây là hết hơi... 25 cm rồi... 7 giây... 10 cm nữa thôi... 3 giây... đến rồi... 1 cm... hết rồi!

Vào cái giây phút mà ngón tay của hắn chạm được vào con số 6, mọi âm thanh xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.

Đột nhiên, cảm giác sền sệt bao bọc hắn nãy giờ không còn nữa, màu đỏ tươi cũng rút đi khỏi tầm mắt. Hắn rơi phịch xuống đất.

Huyết hải biến mất, trần nhà không nhỏ máu nữa, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.

Hắn lồm cồm bò dậy, xoay người lại nhìn về phía cửa.

Con số 6 đỏ tươi dán trên tường hành lang như nhắc nhở rằng, hắn đã về tới nhà rồi.