Chương 11: Hoàn thành

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 11: Hoàn thành

Chương 11: Hoàn thành

Chương 11: Hoàn thành

Trần Thiên Ân lùi lại, im lặng đứng nhìn oan hồn cô gái đang "ngắm nghía" bản thân trong gương.

Đột nhiên, đầu của oán linh xoay ngược 180* về sau, hai tròng mắt đen ngòm gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi hồng khẽ nhúc nhích như muốn nói lời gì.

"Cảm ơn."

Cả thân hình cô gái bỗng trở nên mông lung, mờ ảo, rồi nổ tung thành vô số điểm sáng chao liệng trước mắt hắn. Hắn dang tay ra bắt lấy, nhưng khi xòe tay ra, chẳng có gì bên trong cả, tất cả đã quy về hư vô.

[Hoàn thành chấp niệm của quỷ hồn]

[Cơ sở nhiệm vụ "Làm đẹp" đã hoàn thành]

[Ban thưởng 1: vật phẩm cấp E ngẫu nhiên (đã chuyển vào trong túi đồ)]

[Ban thưởng 2: 100 điểm kinh nghiệm]

[Ban thưởng 3: 100 quỷ dị bạc]

[Ban thưởng 4: 20 điểm kinh nghiệm (siêu độ thành công quỷ hồn cấp F thu được gấp đôi kinh nghiệm so với đánh giết)]

[Đánh giá: S]

[Vì người chơi hoàn thành nhiệm vụ với đánh giá là S, ban thưởng thêm 100% số kinh nghiệm và quỷ dị bạc hoàn thành nhiệm vụ nhận được]

[Tổng ban thưởng đã cấp vào tài khoản người chơi: 220 điểm kinh nghiệm, 200 quỷ dị bạc, 1 vật phẩm cấp E]

[Xin kiểm tra và nhận]

Lúc này, khi mà những điểm sáng đã hoàn toàn tan biến, hắn mới thở hắt ra một cái.

Sờ lên ngực trái, hắn có thể cảm thấy trái tim của mình đang đập liên hồi. Không phải nỗi sợ, không phải e dè, không phải bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.

Là hưng phấn, kích động, và thỏa mãn.

Trò chơi này đã đánh thức cái gì đó ngủ say trong hắn, một thứ bản năng mà mọi con người hiện đại thời nay đều phải che giấu đi nếu muốn hòa nhập trong xã hội.

Đó là phần 'con' nguyên thủy nhất của loài người, là khát vọng được giết chóc, được phá hư, được thỏa thích làm mọi thứ theo ý mình, là khao khát vượt lên trên và nắm giữ vận mệnh của người khác, được tiếp xúc, thuần phục, nắm giữ những thứ siêu nhiên, vượt qua mọi sự hiểu biết thông thường.

Hắn vả cho mình một cái bạt tai thật mạnh. Cảm nhận được đau nhức đang truyền từ má lên hệ thần kinh trung ương, hắn bắt đầu tỉnh táo lại.

Uống nốt ngụm soda lạnh cuối cùng, hắn vứt lon sắt sang một bên rồi bắt đầu mở túi đồ trong ý thức ra kiểm tra vật phẩm mình vừa nhận được.

[Thỏi son ganh ghét]

[Loại hình: đạo cụ]

[Phẩm chất: E+]

[Tác dụng 1: khi bôi loại son đen lên môi, người chơi có thể suy yếu sự tồn tại của mình trong mắt người khác]

[Tác dụng 2: khi bôi loại son đỏ, người chơi có thể gia tăng lòng ghen tị của người nhìn thấy, từ đó khiến đối thủ làm ra một số hành vi không thông minh]

[Chú ý: cả hai tác dụng chỉ có hiệu lực trong 5 phút, nếu người chơi muốn tiếp tục hiệu quả vui lòng bôi thêm một lần nữa]

[Số lần sử dụng còn lại: 2/2]

[Chú ý: số lần sử dụng sẽ được đổi mới sau mỗi 24h]

[Sử dụng điều kiện: son đen trên 7 điểm cảm giác, son đỏ trên 7 điểm tỉnh táo]

[Chú ý: phẩm chất được tăng từ E lên E+ do người chơi đã hoàn thành chấp niệm quỷ hồn thay vì xóa bỏ bằng vũ lực]

[Ghi chú 1: sao anh không để ý tới em đẹp như thế nào mà chỉ chăm chăm vào công việc?]

[Ghi chú 2: anh không tâm lí gì cả, em ghét anh]

Hắn nhăn mày lại nhìn vào thỏi son đỏ đen đan xen vừa lấy ra từ túi đồ.

Vật phẩm này dài hơn ngón tay trỏ một chút, hai màu đỏ đen phân ra làm hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Khi hắn xoay về phía đỏ, ruột bên trong sẽ cùng màu, và điều tương tự cũng xảy ra khi hắn xoay sang màu đen.

"Chẳng lẽ mình sắp thành nữ trang đại lão?"

Còn về cách dùng cũng nhanh chóng bị hắn khai phá ra,

Son đen có thể dùng để ẩn thân, ám sát, tập sát, nghe trộm,...

Son đỏ có thể khiến đối thủ mất đi lí trí, bôi cho người khác dụ quái,...

Dựa theo phỏng đoán của hắn, tác dụng của [Thỏi son ganh ghét] mạnh yếu tùy thuộc vào điểm cảm nhận và tỉnh táo của người quan sát, cảm nhận, tỉnh táo càng cao thì càng có thể chống cự lại sự mê hoặc từ [Thỏi son ganh ghét].

Tóm lại có thể nhận được hữu dụng đạo cụ là một chuyện tốt, hắn đem bỏ thỏi son trở lại túi đồ.

Đi dạo một lượt căn nhà, hắn cười khổ,

"Mình sẽ phải dọn dẹp nhiều lắm đây..."..........................

"Phù"

"Cuối cùng cũng xong."

Lấy một chiếc khăn sạch từ trong không gian chứa đồ ra lau người một lượt, hắn hài lòng nhìn thành quả sau một ngày làm việc không biết mệt mỏi của mình.

Sàn nhà sạch sẽ, cửa kính không một hạt bụi, rác rưởi và đồ dùng sinh hoạt của chủ nhân cũ bị hắn vứt hết, những đồ gia dụng không dùng tới hắn ném hết cho đồng nát kiếm ít tiền còm.

Hắn đứng dậy, bước ra sau chân cầu thang. Mở cánh cửa kho chứa đồ mini ra, hắn lấy ra chìa khóa tra vào ổ mới thay của nắp căn hầm rồi mở khóa. Đúng vậy, căn nhà này có một căn hầm tránh bom được xây hồi chiến tranh và tồn tại tới tận ngày hôm nay. Đây chính là lí do tại sao ngay khi biết được thông tin này, hắn đã bỏ qua những lựa chọn hấp dẫn khác mà kí thỏa thuận thuê một năm ngay lập tức với và chủ nhà.

Nơi đây từ giờ sẽ là căn nhà an toàn của hắn, là nơi cất giữ, sản xuất những cỗ máy, những vật phẩm không thấy được ánh sáng mà hắn không tiện đặt trong căn chung cư của mình.

Hắn hiểu rằng trong giây phút trở thành người chơi, cuộc sống của hắn đã rẽ sang một hướng mới, khác biệt hoàn toàn với người bình thường, trên con đường truy cầu sức mạnh siêu phàm, hắn sẽ gặp rất nhiều chông gai, thử thách, sẽ có thêm nhiều người đến và đi qua cuộc đời của hắn, sẽ có đồng đội cũng như kẻ thù, sẽ có cơ duyên cũng như nguy hiểm. Vì vậy, để bảo vệ những người thân quen với hắn như gia đình Thái Linh và bạn bè của mình, hắn buộc phải bị tách biệt với họ...........................

Đã 10 ngày trôi qua từ ngày hắn trở thành người chơi, và mỗi ngày hắn vẫn tích cực du đãng khắp thành phố sau giờ học để tìm kiếm nhiệm vụ. Nhưng tất cả đều vô ích, hắn đã đến thăm rất nhiều nơi bị cư dân mạng đồn rằng có hiện tượng linh dị, tuy hắn bắt được vài sợi linh năng mỏng manh còn sót lại, không hề có nhiệm vụ mới được thông báo. Dựa vào trình độ tổn hại của môi trường xung quanh, hắn đoán có hai khả năng: một là có người chơi khác đã giải quyết trước hắn, hai là linh thể ấy quá yếu ớt để có thể tồn tại và đã tan biến ngay sau đó.

Lúc này, hắn đang gục đầu nằm ngủ bù trong giờ học. Các giáo viên vị nể thành tích học tập đứng đầu lớp của hắn nên cũng mặc kệ, mắt không thấy tâm không phiền tiếp tục giảng dạy. Nói đùa chứ sống lại một kiếp, học lại những gì hắn đã từng cố nhồi vào trong đầu mình những năm thi đại học đó mà không đứng đầu lớp thì hắn đập đầu vào khối đậu phụ mà chết đi cho xong.

Khi đến giờ ra chơi 15 phút, trong lúc cả lớp thành cái chợ vỡ, hắn vẫn cứ điềm nhiên ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra - mấy ngày nay hắn đã quá vất vả rồi.

Lớp hắn thuộc nhóm D nên số lượng con trai rất ít, chỉ đủ số ngón trên hai bàn tay nên cả lũ thường tụ tập lại nói chuyện tán phét với nhau, do đó chỉ cần một đứa không ra tụ tập cùng thôi là cả nhóm liền đến công chuyện liền. Anh em tốt mà, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Mày trông uể oải thế, hôm qua thức đêm nhắn tin với gái đúng không? Khai thật còn hưởng khoan hồng."

"Đúng rồi, nói mau không bọn tao lại tét mông giống thằng Tú bây giờ."

"Chúng mày tha tao, mấy hôm rồi tao có được ngủ tử tế đâu, giờ đang mệt như chó rồi."

"Thế thôi anh em ạ, tản ra cho thằng này nghỉ đi, quấy rầy người ta tán tỉnh là cả một tội ác đấy. À mà thứ bảy ngày mai bọn tao đi 'học hình' rồi làm cốc trà đá tâm sự đấy, đi cùng không?"

Hắn gượng cười. Nhiệm vụ bắt buộc của trò chơi còn chưa đến đâu, hắn vẫn còn bận túi bụi chuẩn bị cho tương lai thì lấy đâu ra thời gian rảnh mà chơi? Hắn cũng chỉ đành khách sáo một phen rồi xin lỗi hẹn dịp khác đi cùng anh em, còn dịp nào thì không biết.

Đuổi được đám bạn xong, hắn lại nằm xuống 'nghỉ ngơi'. Đột nhiên, mặt hắn biến sắc.

[Xét thấy người sử dụng đã trở thành người chơi 240 giờ, khởi động kịch bản nhiệm vụ]

[Nhiệm vụ loại hình: Kịch bản nhiệm vụ]

[Tên nhiệm vụ: Cơn đói vĩnh cửu]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt ma lai tại xã Y Tú, huyện Bát Cát]

[Tiến độ hoàn thành: 0/1]

[Thời gian hạn chế: 6 giờ]

[Ban thưởng 1: 100 điểm kinh nghiệm]

[Ban thưởng 2: 500 quỷ dị bạc]

[Ban thưởng 3: kĩ năng quyển trục ngẫu nhiên cấp D]

[Khi người chơi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhiệm vụ sẽ bắt đầu]