Chương 10: Bôi son

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 10: Bôi son

Chương 10: Bôi son


Vừa bước vào trong nhà, một cơn gió lạnh đột nhiên từ đâu đó ập tới, thổi phất lên mái tóc của hắn. Sắc mặt Thiên Ân lạnh dần,

"Chào hỏi trước sao..."

Cầm trong tay M1911, hắn lấy băng đạn thường khỏi túi đồ, gẩy ra một viên rồi điền [Đạn súng ngắn phụ ma] vào. Hắn chỉ có một viên đạn duy nhất có thể thương tổn tới quỷ hồn, cho nên hắn sẽ phải ngắm rất cẩn thận trước khi bóp cò. Lên đạn xong xuôi, hắn quét mắt quan sát một lượt phòng khách.

Căn phòng khá lớn, diện tích khoảng 40 mét vuông, thiết kế theo phong cách kết hợp phương Tây và Đông, rộng lớn kể cả so với tiêu chuẩn xây nhà tại nơi tấc đất tấc vàng Nội Hà này, với lối thông ra phòng bếp đằng sau nằm bên tay phải, cầu thang dẫn lên tầng hai nằm bên tay trái cạnh một chiếc tủ đựng dép đi trong nhà. Trên chiếc kệ để TV bày biện vài món trang trí xinh xắn, tay con mèo cầu tài vẫn còn tiếp tục vẫy như mời gọi thêm nhiều kẻ xấu số nữa đến nơi này.

Trên bức tường đối diện với bộ sô pha và bàn uống nước, cũng chính là bên tay trái của hắn, treo hàng loạt những tấm ảnh lưu niệm được đóng khung cẩn thận. Lại gần để nhìn kĩ hơn, hắn lấy khăn tay của mình ra chùi bớt bụi phủ khung ảnh. Hiện ra trước mắt hắn là cảnh một cặp đôi đang hạnh phúc ôm hôn nhau, trai tài gái sắc có lẽ là câu thành ngữ phù hợp nhất để miêu tả về họ. Kiểm tra thêm vài bức nữa, hắn có thể kết luận là cặp đôi lúc trước đã sống một thời gian rất lâu ở đây trước khi xảy ra sự việc thương tâm kia, và có lẽ cũng có ý định mua hẳn căn nhà này lại để sống sau khi cưới.

Nhìn đống bụi dày bao phủ mọi thứ trong nhà, hắn cau mày,

"Ba tháng thì không thể nào bụi lại phủ dày như vậy được... Cũng chả có ai rỗi hơi đến mức trải bụi khắp nhà thế này... Bà chủ nhà còn thề son sắt là tháng trước vừa lau dọn qua xong... Chẳng lẽ những nơi hình thành oán linh thì sẽ xảy ra hiện tượng như thế này? Khả năng bị động của chúng ư?"

"Phải ghi nhớ điểm này để kiếm nhiệm vụ lần sau..."

Đi một vòng quanh phòng khách, hắn cố hết sức dùng 7 điểm cảm nhận và 7 điểm tỉnh táo của mình để tra tìm linh năng còn sót lại, nhưng không có một dấu vết nào cả. Hắn bỏ ra khỏi phòng khách, bước nhanh tới phòng bếp đằng sau.

Vòng thêm vài lần nữa trong bếp, xác định là không có phản ứng năng lượng siêu nhiên nào, hắn xoay chốt mở cửa phòng vệ sinh.

"Crest, Nuskin, Median,... Nhìn thôi mình đã thấy xót ví thay cho anh người yêu. Dùng còn một nửa đã mua tiếp, lãng phí thật đấy."

"Thảo nào son môi cũng chỉ dám mua hàng bình thường. Vẫn còn yêu được cô ấy tiếp cũng là nghị lực lắm rồi."

"Lương mỗi tháng phải ít nhất là 10000 EC mới nuôi nổi cô này."

Hắn lầu bầu vài tiếng rồi chuẩn bị lên lầu tìm kiếm linh thể kia.

Nghĩ tới đây hắn lại đau lòng cho bản thân. Tuy số tiền hắn có trong tài khoản sau khi bán các bất động sản cũ trông thì nhiều đấy, nhưng mà với bản tính dè sẻn có từ thời sinh viên của mình thì hắn cũng chỉ dám dùng tiền lãi mỗi tháng. Thế mà sau mỗi tháng chi tiêu chi li hắn cũng chỉ còn một khoản nhỏ, khoảng 100 EC cho vào quỹ đen mà thôi. Dùng một lúc 50000 EC kia cũng là cắt thịt, nhưng cái trò chơi này cho hắn cái ôm "thân mật" chào đón quá mức ám ảnh, nên vì sự sống hắn cũng không có cách nào tốt hơn là chi tiền. Chỗ vũ khí phòng thân của hắn cũng chả khác gì cô gái quá cố này cả, đều là một cái lỗ đen hút tiền không đáy.

Lầu hai quả thật là khác biệt một trời một vực so với tầng trệt. Nếu nói tầng một căn nhà là xa hoa mà trang nhã, thanh lịch, có gì đó mang hơi thở xưa cũ của thời gian thì trên tầng hai lại tối tăm mù mịt, đồ đạc trong hành lang cũ nát, giấy dán tường bong ra từng mảng, cửa kính lờ mờ không nhìn rõ được bên ngoài, ánh đèn chớp tắt liên hồi khi hắn bật công tắc lên.

"Bên ngoài thanh cao, bên trong sa đọa hử..."

"Bà kia bị dọa ngất cũng không phải là không có lí do."

"Có vẻ ảnh hưởng của oán linh với môi trường xung quanh theo thời gian nghiêm trọng hơn mình nghĩ."

Ngay lúc này, bản năng nhạy bén bên trong rú lên từng hồi kèn báo động, hắn nhạy cảm phát hiện một nguồn linh năng đang nhanh chóng tiếp cận từ đằng sau. Cầm chắc khẩu súng trong tay, hắn ngay lập tức quay người lại, một thân hình mơ hồ đứng trước cửa phòng đang dần hiển hiện.

Hắn nheo mắt quan sát kĩ, rồi bất chợt hít một ngụm khí lạnh, dạ dày hắn cuộn trào lên từng cơn từng cơn. Khung cảnh trước mặt hắn cũng kinh dị không kém gì bức ảnh cây đa cổ thụ hắn từng có dịp nhìn qua.

Hiện lên đầu tiên là đôi chân cao dài, thon gọn, phía trên là một tâm hồn đẫy đà, đủ sức làm cho bất cứ thằng đàn ông nào phải mơ màng khi nghĩ về thứ ở dưới lớp vải đó. Nhìn lên trên nữa thì thật khủng khiếp: đôi tay bị vặn xoắn về phía sau lòi cả xương ngoài thịt, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng không còn hình thù con người, vài vết nứt sâu hoắm trên đầu vẫn còn đang chảy xuôi thứ chất lỏng không tên đỏ trắng. Kì lạ thay, trên khuôn mặt quỷ dữ ấy lại là cặp môi của thiên thần: đỏ thắm, nhỏ chúm chím như một nụ hoa chớm nở, khóe môi hơi cong không làm mất đi vẻ đẹp mà trái lại còn tăng thêm một thứ gia vị gì đó thật ma mị.

Tinh thần hắn căng cứng, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, nhờ vào 7 điểm tỉnh táo và việc oán linh kia hiện hình xong nhưng không tấn công, mà trái lại chỉ đứng im lặng.

Hai cặp mắt lặng nhìn nhau, à không đúng, chỉ có một cặp. Tuy linh thể kia khi xảy ra tai nạn hai mắt đã hoàn toàn hư hỏng, nhưng hắn có thể thề trên danh nghĩa 7 điểm cảm giác, có một đôi mắt vô hình vẫn luôn nhìn chăm chú hắn, chỉ chờ hắn dị động là sẽ nhào lên.

Đột nhiên, trên bàn tay của hắn xuất hiện một túi giấy nhỏ.

Khi nghe câu chuyện từ đám trẻ và nhận được nhiệm vụ, trong đầu hắn đột ngột hiện ra một ý nghĩ điên cuồng. Kế hoạch này rất mạo hiểm, nhưng nếu nó thành công, hắn sẽ chứng thực được một số nghi vấn và cũng có thể tiết kiệm 1 viên [Đạn súng ngắn phụ ma] quý giá.

Liếc nhìn về mặt cửa kính thủng một lỗ nhỏ đằng sau, hắn nhẹ nhàng hít thở một hơi thật sâu. Trước khi bước vào nhà, hắn đã lấy vài viên đá cạnh đường ném thủng từng cửa sổ một để kiểm tra độ cứng của kính, và cũng để chuẩn bị đường thoát nếu hắn không tiêu diệt được oán linh kia. Theo như kinh nghiệm hái trộm xoài của hắn, ngã từ tầng 2, thậm chí tầng 3 xuống đất cùng lắm chỉ gãy xương, và đó là một cái giá quá mức rẻ so với mạng sống của bản thân. Để đảm bảo hơn, hắn mở vòi nước bên ngoài căn nhà thuê này ra tưới mềm một lần mặt đất - ngã xuống bùn bao giờ cũng tốt hơn là ngã xuống nền đất cứng như bê tông.

Hắn mở miệng, cố gắng giả điệu bộ của một người bạn trai đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngất ngây ngày lễ Tình Yêu trong khi cây M1911 trong tay vẫn chĩa thẳng vào đầu linh hồn trước mắt, [Giấy nhắn nguyền rủa] luôn trong trạng thái sẵn sàng kích hoạt để khốn trụ đối phương,

"Em ơi, nay Valentine, anh có món quà nhỏ tặng em nè."

Hắn vừa nói vừa lôi hộp son trong túi ra,

"Christian Louboutin, em có thích không?"

"Biết hôm nay là Valentine, anh đã xin phép nghỉ sớm để có thể nhanh chóng mua món quà này về tặng em đó."

"Em cầm xong trang điểm thật đẹp nhé... Tối nay chúng ta sẽ đi ăn ở bên ngoài. Anh phải khoe người vợ sắp cưới tuyệt đẹp này với bạn bè chứ."

Vừa nói hắn vừa gắt gao nhìn vào con quỷ trước mắt, ngón tay hơi run run chỉ chực chờ bóp cò nếu nó dám nhào lên.

Oan hồn chợt ngừng run rẩy, đầu cúi xuống, hai tay hơi vẫy rồi bất chợt quay người lại, xuyên tường thẳng vào phòng ngủ.

"Sao mình cứ cảm giác nó đang mời mình đi vào cùng..."

Hắn đứng chờ thêm 5 phút rồi cũng cất bước theo sau. Nhẹ nhàng mở cửa ra, oán linh kia đã yên vị trên chiếc ghế đặt dọc trước bàn trang điểm, hai cánh tay đè lên đùi, khuôn mặt tràn đầy máu thịt hơi ngửa lên, đôi môi hồng khẽ nhếch.

Nhìn vào cảnh tượng này, hắn đã hiểu mình phải làm gì tiếp theo.

Bóc vỏ hộp, hắn lấy thỏi son ra, lột nhựa bọc, xoay thỏi một cái.

Bước tới trước mặt oan hồn, hắn cúi người, nhẹ nhàng tô son.

Trong ánh sáng chớp lóe của đèn phòng, một người một quỷ đối diện với nhau, người cầm một thỏi son bôi cho quỷ, quỷ ngồi yên cho người bôi.

Khung cảnh hài hòa mà quỷ dị.