Chương 13: Mồi dụ

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 13: Mồi dụ

Chương 13: Mồi dụ

Chương 13: Mồi dụ

[Đang truyền tống...]

Trước khi ngất đi, Thiên Ân chỉ kịp cảm thấy có một cây gậy đập vào gáy mình.

"Phắc du hệ thống..."

[Đã hoàn thành]

Lại mở mắt ra, hắn đang nằm tựa vào cột, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt sàn hiên nhà. Cùng lúc đó, trong đầu của hắn bị trò chơi thô bạo nhét vào nhiệm vụ tin tức tương quan.

Dựa theo trò chơi giải thích, nhiệm vụ kịch bản sẽ đưa người chơi tới một cái thời không độc lập thế giới, người chơi sẽ đóng vai một cái nhân vật nào đó, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao phó từ trước.

Trong quá trình này, người chơi có thể mặc vào trang bị, sử dụng vật phẩm, phóng thích siêu phàm lực lượng, đại bộ phận li kì cổ quái hành vi đều sẽ không khiến cho cư dân bản địa 'hoang mang', đương nhiên làm quá to chuyện vẫn là sẽ dẫn tới phiền phức, ví dụ như cảnh sát can thiệp, chính quyền phát lệnh đuổi bắt, thế giới ngầm rục rịch,...

Mà ở bên trong nhiệm vụ lần này, hắn đóng vai một cậu thanh niên tên là Đăm Sai sống tại xã Y Tú, huyện Bát Cát.

Xã Y Tú nằm sâu bên trong đại ngàn Trường Hải, giáp ranh giữa Đại Việt với Đại Lào, nghèo khó, xa xôi, tách biệt, lạc hậu vẫn luôn một mực bám lấy nơi này.

Ngoài kia liên tục phát triển, khoa học kĩ thuật biến chuyển từng ngày, cho tới vài năm trở lại đây, nhờ vào con đường mòn trải bê tông chính phủ xây dựng, cuối cùng sự bế tắc ở đây mới bị phá vỡ, vì xã Y Tú mang tới một tia hi vọng.

Nhưng ở đây vẫn còn tục 'săn máu' kinh hoàng, vẫn còn những con ma rừng khủng khiếp người dân truyền tai nhau hàng trăm năm nay, vẫn còn những khu rừng ma chôn người đã mất đầy ám ảnh mà chỉ cần nhắc tới thôi cũng là cấm kị...

Nhiệm vụ giới thiệu cứ thế kết thúc, để lại hắn một mình với vô vàn suy nghĩ.

Quan sát xung quanh, hắn nhận ra đây là một ngôi nhà sàn đặc trưng vùng Tây Cao.

Công trình nội bộ không gian khá lớn, hình tam giác nóc nhà mờ tối treo vài bóng đèn điện tỏa ánh sáng chập chờn, ba hàng cột chống làm từ gỗ lim vững vàng chống lấy ngôi nhà vẫn tỏa mùi thơm ngát dù cho đã cũ kĩ. Kết hợp cùng với bộ ghế tiếp khách loang lổ vết nứt, hắn đoán căn nhà này có ít nhất 100 năm lịch sử.

Trong lúc hắn đang phán đoán hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên, cổng sân trước mở ra. Một cậu thanh niên khoảng 18 tuổi cũng trạc tuổi hắn ngó đầu vào,

"Mày đang làm gì mà ngẩn người ra thế? Nhanh xuống đây đi với tao, cả làng đang tập trung tại nhà của ông A Páo đấy."

"Ừ ừ..."

Hắn ỡm ờ một cái rồi cũng nhảy xuống đi cùng anh bạn 'mới quen' này.

"Già làng vừa bảo tao là A Páo có thuốc thư trong tay nên mới hại chết bà A Dí đấy. Tuy tao không thông lắm về tình hình nhà hai ông bà nhưng chồng giết vợ là quá đáng lắm rồi. Tao thề sau buổi hoạch tội hôm nay xong, A Páo thế nào cũng bị đánh cho chết tươi cho mà xem."

"Thế công an không quản được à?"

"Quản làm sao được mày. Thanh niên bọn mình xuống thị trấn chơi bời nhiều nên hiểu biết hơn mấy cụ ở đây nên chả ai trong số lớp trẻ ủng hộ tự xử lí ông A Páo cả, gọi công an lên xử lí điều tra cho rõ ràng đúng pháp luật thì không làm, cứ khăng khẳng tự xử cơ. Nhưng mấy cụ ấy cứng đầu quá, ba mẹ cô chú bọn mình cũng phần nhiều nghe theo ý kiến già làng nên cũng chịu chết."

"Mày đừng có bép xép lời hôm nay của tao với ai. Già làng bắn tiếng là sẽ trói vào cột bất cứ người nào dám hó hé chuyện này cho người ngoài bản rồi đánh cho nhừ tử đấy. Tao cũng không muốn bị đòn oan đâu."

"Thế ông A Páo tìm ở đâu thấy thuốc thư đấy? Tao tưởng nó chỉ có trong mấy câu chuyện bọn mình hay nghe kể."

"Éo biết. Sáng nay tao đi qua thấy xác bà A Dí đắp chiếu nằm giữa sân, ông A Páo thì quỳ dưới đất dập đầu thề trên danh nghĩa của Giàng là ông không có thuốc thư, không hại chết vợ, thầy cúng với già làng thì đứng chống nạnh giữa sân kêu gào 'Ma lai, ma lai đến rồi'."

"Nói chung là điên lắm, bọn mình khi nào tới đứng xa xa coi thôi, đừng đến gần kẻo liên lụy."

Nghe anh bạn A giảng giải xong xuôi, hắn cúi đầu, ánh mắt lấp lóe.............................

Kon Ngok đang cảm thấy đói cồn cào. Bà đã không ăn gì kể từ ngày hôm qua rồi.

Nhớ lại cảm giác lần đầu tiên ăn chất thải, bà nhăn mặt rồi lại tỏ ra thỏa mãn.

Thứ ô uế ấy bà chỉ thấy kinh tởm khi còn là con người, nay thật mĩ vị làm sao...

Và sẽ còn mĩ vị hơn khi trả thù được kẻ đang bị trói vào thân cây kia...

Vợ mới của ông ta, A gì nhỉ... À, A Dí...

Con khốn đó phải trả giá vì dám cướp chồng của mình...

Hại mình bị đuổi ra khỏi nhà lang thang khắp nơi...

Cho đến khi gặp chủ nhân...

Ôi, chủ nhân là Giàng của đời mình...

Ban cho mình thanh xuân mĩ mạo thêm một lần nữa, cho mình sức mạnh siêu phàm để có thể trả thù...

Dù cho có biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện tại, mình vẫn không hối tiếc...

Thân thể của mình vẫn còn ở bên cạnh chủ nhân chờ ôm ấp kìa...

Trước khi xem nốt tấn hài kịch này, đi tìm cái gì ăn đã...

Khịt khịt...

Bên trong rừng hả......................

Trần Tu Di và Nguyễn Bá Hồng hiện tại rất hoảng.

Tại rìa rừng, trong lúc cả hai đang bọc mấy bé gái bất tỉnh nhân sự trong buôn làng xa xôi này vào để đem đi bán sang nước ngoài, đột nhiên, một bóng đen lóe lên và mồm miệng cả hai bị đập vào hai miếng bọt biển đầy thuốc mê. Cả lũ chỉ kịp ú ớ vài câu trước khi ngất đi.

Khi tỉnh lại, hai người ngay lập tức ngửi thấy một mùi thối ngất trời bốc lên từ bên người. Tu Di cố gắng cựa quậy người để thoát khỏi dây trói, nhưng cơn đau từ do vết rạch từ bụng làm hắn hét lên đau đớn. Nhìn xuống trong lòng mình, hắn suýt ngất đi thêm lần nữa: hàng cân chất thải đang chồng chất trước mắt hắn và Bá Hồng bên cạnh.

Bỗng nhiên, cặp đôi nghe thấy tiếng vài tiếng ù ù trầm thấp vang lên từ trời. Ngẩng đầu lên, cả hai ngay lập tức chết lặng.

Một thân ảnh mông lung dần tiến gần về vị trí hai người. Hiện lên đầu tiên trên tán cây chính là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, cái mũi dọc dừa thẳng dài, đôi mắt sáng ngời như các vì sao, khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng với mái tóc đen dài óng mượt như những thớ gỗ mun tốt nhất.

Nhưng nhìn xuống phía dưới, hai người chỉ còn có thể hét lên một cách đầy cuồng loạn để biểu hiện sự sợ hãi của mình. Bên dưới cái đầu cô gái không phải là một thân hình uyển chuyển dụ hoặc, đó là một bộ nội tạng vẫn còn đang rỉ máu, phát sáng tựa như ánh đèn dầu của tử thần. Nở một nụ cười ghê rợn, con quái vật này dần bay xuống hai kẻ buôn người.

"Ma lai, ma lai!!!"

"Thằng chó chết nào trói bố mày ở đây thả ra ngay không tao giết cả nhà!"

"Em sai rồi đại ca ơi, cắt dây thừng trói em đi mà, em vẫn còn mẹ già 80 cần phải nuôi, con trẻ thơ chưa biết gì cần phải dưỡng."

"Tha tao đi, tao sẽ cho mày toàn bộ tài sản tao có. Tiền tài, biệt thự, gái gú tao đều có thể tặng tất. Chỉ cần tha tao thôi mà..."

"Phật Tổ, Chúa Jesus, Thánh Allah, Giàng ơi, xin hãy cứu chúng con khỏi cơn ác mộng này..."...................

Ngoẹo đầu nhìn hai con khỉ đang la hét trước mắt, Kon Ngok không hiểu tại sao hai kẻ trước mắt lại trở nên vô cùng đáng ghét.

Kon Ngok nhớ lại về những năm tháng tuổi cao sức yếu của mình, về nhan sắc trẻ trung đã tàn phai từ rất lâu.

Kon Ngok bây giờ cảm thấy rất tức giận và ghen tị.

Kon Ngok ghen ghét với sức sống mãnh liệt trước mắt, ghen ghét với hai tạo vật hoàn hảo của trời đất trước mặt.

Ngửi mùi thơm của nội tạng tỏa ra từ vết cắt phần bụng, Kon Ngok nhỏ dãi vì thèm thuồng.

Nhưng không sao, món ngon nhất phải để đến sau cùng.

Phải để cho chúng thấm đượm hương vị của sợ hãi, phải để cho chúng thấm chút hi vọng để rồi tuyệt vọng lấp đầy.

Lúc đó mới thật sự là mĩ vị.

Kon Ngok vẫn còn nhớ rất rõ lời răn dạy của chủ nhân.

"Phải thế này ngươi mới có thể lớn hơn, mạnh hơn và khỏe hơn, giúp đỡ ta được nhiều hơn."

Vùi đầu vào đống chất thải trước mắt, Kon Ngok điên cuồng ăn uống.

Không hiểu sao, nàng cứ thấy có gì đó không đúng......................

"Quả đúng là đồ nhược trí..."

"Y như trên mạng ghi vậy."

"Chờ thêm một lúc để [Thỏi son ganh ghét] phát huy thêm tác dụng đã."

Hắn lấy [Thỏi son ganh ghét] ra khỏi túi đồ cầm trong tay mình, xoay sang phần son đen rồi đưa lên miệng.