Chương 6: Trường học

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 6: Trường học

Chương 6: Trường học


THPT Yên Bình được xây dựng trong thời kì chiến tranh thế kỉ trước, sau nhiều lần thay đổi và phát triển không ngừng, ngôi trường 60 năm tuổi đời này hiện nay đã trở thành một trong số những viên kim cương của nền giáo dục. Trường vinh dự là một trong những môi trường giáo dục tốt nhất với thành tích học tập cao hàng đầu, đội ngũ giáo viên giàu kinh nghiệm và tổng hợp tố chất của học sinh vô cùng đồng đều.

Thứ sáu, buổi sáng 7 giờ tròn, tiếng trống trường vang lên dồn dập, liên hồi rồi dần dần ngừng lại, im bặt, báo hiệu đã tới giờ vào lớp.

Lúc này, khu vực cổng trường và bãi đỗ xe đã loạn thành một đoàn, tiếng bóp còi, tiếng xin xỏ, tiếng quát hỏi họ tên học sinh đi muộn, tiếng bước chân chạy vội để đến lớp trước giáo viên chủ nhiệm,... hòa vào cùng nhau và vang vọng cả một góc trời.

Nhưng tất cả những chuyện đó không liên quan gì đến Thiên Ân cả, hắn đã yên vị trong lớp từ 5 phút trước rồi.

Ngó một cái khung cảnh các bạn học chạy tứ tán vào lớp, hắn ngay lập tức rụt đầu lại, dời mắt đi để tập trung vào lon cà phê trước mặt.

Ngửa đầu lên uống từng ngụm từng ngụm cà phê đóng lon, hắn ngáp ngủ một cái rồi gục đầu xuống bàn tranh thủ ngủ bù trước khi hết 15 phút đầu giờ.

Đột nhiên, đầu hắn bị vỗ nhẹ mấy cái.

Không cần phải ngẩng đầu lên, hắn cũng biết người đang vỗ đầu hắn là ai. Uể oải ngồi dậy, hắn xoa mắt một cái rồi nhìn kĩ cô bạn học trước mắt này.

"Trời ạ, Thái Linh, đừng gọi mình vào lúc này chứ, hôm qua mình mất ngủ cả đêm đấy. Đến bây giờ mắt mình vẫn còn lèm nhèm đến nỗi không nhìn rõ cậu đâu."

"Thôi dậy đi ông tướng, đêm qua chắc lại cắm mặt vào CSGO chứ gì. Tay vẫn còn hơi run thế kia chắc là bắn đến tận sáng phải không? Mình đã bảo với cậu rồi, trạch trong nhà ít thôi, ra ngoài chơi với mọi người đi."

"Mà hôm nay bác mình chọc được con lợn sạch, nhà mình được phân cả chục cân những phần ngon nhất đấy. Mẹ mình cũng muốn cậu sang chơi tối nay để ăn cùng gia đình mình. Sang chứ?"

"Không phải ngại gì cả, cậu biết thừa tính bố mẹ mình mà."

Hắn nhìn cô bạn tổ trưởng ngồi cùng bàn này mà cười khổ một cái. Nhà Trần Thái Linh đã ở trong phòng chung cư nằm đối diện với phòng mà hiện giờ hắn đang ở từ 8, 9 năm nay rồi, nên cũng có thể nói rằng hắn và Thái Linh là một đôi bạn thanh mai trúc mã vậy. Trong kí ức của tiền thân và trong thời gian bố mẹ của kiếp này song song mất đi, gia đình cô ấy đã giúp đỡ cho hắn rất nhiều, vậy nên trong thâm tâm hắn dành rất nhiều tình cảm và sự biết ơn cho gia đình này.

Như mọi khi thì hắn sẽ đồng ý, nhưng hôm nay thì lại hơi khác...

Hắn nở nụ cười, khéo léo từ chối, "Như bình thường thì mình chắc chắn sẽ tới chung vui cùng cậu, nhưng mà cậu cũng biết đấy, hôm nay là một ngày đặc biệt với mình nên là mình xin lỗi trước nhé, mình không tới được."

Thái Linh đột nhiên im bặt lại. Có vẻ như cô nàng cũng đã nhớ ra được hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ hắn.

Hai tay đan vào nhau, Thái Linh xoắn xuýt, "Vậy thì thôi vậy..."

Hắn cười cười, hai tay xoa xoa mấy cái đáp trả lên đầu cô bạn trước mắt, "Không phải ủ rũ như vậy, hôm nay là ngày đặc thù thôi. Chắc chắn là lúc nào cậu ới mình, khi đó mình sẽ có mặt để đi cùng. Không sao cả đâu."

Lúc mà hắn còn đang tận hưởng cảm giác lướt sóng trên tóc, giáo viên chủ nhiệm lớp đã vội vã bước vào để nhắc nhở vài câu trước khi nhường lại cho giáo viên bộ môn để bắt đầu tiết học. Trong lúc cả lớp nháo nhào chạy về chỗ, hắn đã khoan thai ngồi xuống để tiếp tục giấc ngủ vẫn còn dang dở.

Đến giờ ra chơi 15 phút, chờ cho giáo viên rời đi về sau, các bạn học rốt cục có thể vui chơi, tốp năm tốp ba tụ tập lại nói chuyện phiếm, chủ đề câu chuyện không gì khác là về các truyền thuyết đô thị và linh dị quỷ ám nổi lên khắp thế giới dạo gần đây.

Hắn đi dạo một lượt quanh lớp, im lặng chăm chú lắng nghe những câu chuyện kì quỷ bị đồn ầm lên dạo gần đây. Khi đi góp chuyện dạo, hắn đặc biệt lưu ý tới những sự kiện xuất hiện trong hoặc gần khu vực hắn đang sống. Dựa theo trò chơi giải thích, nương theo sự xuất hiện của trò chơi chính là việc truyền thuyết trở thành hiện thực, các lộ yêu ma quỷ quái vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người nay một phần đã trở thành sự thật. Chúng cũng là một nguồn cung cấp nhiệm vụ dồi dào, góp phần làm phong phú thêm túi đựng đồ của người chơi, một phần thì giết chết người chơi rồi hấp thụ để thân xác và linh hồn những người xấu số ấy trở thành một phần của chuyện lạ đô thị đó.

Người chơi chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thu được ban thưởng, mà phát động nhiệm vụ phương pháp tốt nhất chính là thực địa khảo sát, tự mình đi tiếp xúc những cái kia linh dị sự kiện.

Sắc mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng sóng ngầm trong lòng đã cuộn trào mãnh liệt.

"Đã đến mức như vậy sao..."

Trời mới biết có bao nhiêu sự kiện linh dị đã phát sinh, mà lại không có bị người chơi hoặc là cơ quan chính phủ phát hiện.....................

Tan học,

Lúc đạp xe được một đoạn khỏi cổng trường, hắn quay đầu lại, sắc mặt âm tình bất định.

Vào giây phút mà hắn trở thành người chơi, có cơ hội trở thành siêu phàm, đạt được sức mạnh phi nhân, hắn đã có suy nghĩ phải chăng mình nên ngay lập tức gửi đơn xin thôi học cho nhà trường. Cũng đúng thôi, bất kì ai mà rơi vào trong tình cảnh của hắn cũng sẽ muốn toàn tâm toàn ý truy tìm sức mạnh, phô trương ra để cho mọi người biết sự đặc biệt, tài năng của mình, hưởng thụ sự trầm trồ, thán phục, ngưỡng mộ và cả ghen ghét, hưởng thụ sự thoải mái của vạn chúng chú mục.

Rất nhanh, hắn liền gạt phăng lựa chọn ấy ra khỏi đầu. Hắn chỉ là một tay mơ trong trò chơi sinh tử này, vẫn còn là máu thịt phàm nhân, vẫn chỉ là một con người bình thường có trong tay vài món siêu phàm vật phẩm yếu ớt. Trước hắn còn có hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu người thông qua những lần huyết nguyệt thí luyện trước đó, người mạnh hơn hắn không hề thiếu mà không ai dám công khai thì hắn lấy đâu ra can đảm để phô trương? Ngại mình sống chưa đủ lâu? Hắn có thể chắc chắn rằng, cái giây phút hắn lộ ra mình là người chơi cũng là thời điểm hắn sẽ bị chộp tới cắt miếng nghiên cứu như những tiền bối xui xẻo đi trước vậy.

"Thôi, bây giờ cứ phải ẩn mình đi đã. Tận lực làm nhiệm vụ, truy tìm sức mạnh, đạt tới siêu phàm - đó là những điều mà mình nên làm lúc này."

"Vừa hay, mình đã có manh mối về một vài nhiệm vụ. Mong là chúng không bị giải quyết sớm bởi những người chơi khác."..........................

"Cho em ba bó hoa cúc với ạ. Màu nào ấy ạ? Mỗi bó một màu chị ơi."

"Bán cháu một gói hương loại tốt với một cái bật lửa với ạ. Loại hương đen ấy, cháu thấy loại đó thơm hơn loại thường."

"Cho em một cân lê với nải chuối chị ơi. Chuối xanh nhé chị."

"Thanh toán cho em hai gói bánh này với."

Khi hắn đến được nghĩa trang, hắn suýt ngã vì đống đồ lỉnh kỉnh cột vào yên xe đạp của hắn. Xuống xe, gạt chân chống, hắn bắt đầu dỡ đồ.

Lấy ra sáu nén hương, bật lửa cùng với hai bó hoa cúc, hắn cất bước vào trong nghĩa trang, chỗ còn lại sẽ được hắn đưa lên bàn thờ ở nhà để cúng. Lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, từng tia nắng nương theo hoàng hôn chiếu xuống tán cây bao quanh khu mộ, lấp lóe tựa như từng miếng vàng thô sau khi đãi cát.

Hắn bắt đầu thanh lí hai bình hoa. Đem hai bó đã héo từ lần trước bỏ vào túi ni lông, hắn đổ nước cũ đi, thay nước mới vào, cắm hai bó cúc đã được cắt gọn vào lọ rồi đem bày bên cạnh hai bia mộ.

Đứng trước mộ của song thân, hắn yên lặng cầm sáu nén thành một bó, điều chỉnh lửa lên số to nhất rồi đánh lên. Ánh lửa bùng lên, thiêu đốt ngọn hương, nhẹ nhàng nhảy múa trước mắt hắn rồi đến khi cả sáu đã tỏa khói, hắn thả nhẹ tay ra khỏi cò. Ngọn lửa dập tắt, nhường chỗ cho màn sương khói mờ ảo đang tỏa ra từ chùm hương.

Hắn đứng lên, bước về phía trước mộ, cắm cho mỗi ngôi ba nén hương rồi chắp hai tay lại, bắt đầu cầu khấn. Sau khi vái ba lần, hắn cúi đầu, im lặng. Cả không gian tĩnh lặng đến lạ thường cho đến khi một tiếng nỉ non vang lên, phá vỡ sự yên lặng. Nó gần như là một lời thì thầm, nhỏ bé không ai có thể nghe thấy ngoại trừ bản thân người đang đang nói,

"Hai người biết không, sau khi chìm xuống làn nước lạnh giá kia và được sống lại thêm một kiếp trong thân xác của con trai hai bác, cháu đã vô cùng kinh ngạc, sung sướng đến vỡ òa, đã từng tự nhủ phải sống sao cho ra sống, lợi dụng những kiến thức, những kinh nghiệm học được trong thế giới trước để kiếm một công việc tốt phụng dưỡng hai bác đến hết đời, sống sao để bù đắp được những tiếc nuối của cả cháu và con trai bác, sống sao để không phụ sự kì vọng của hai người."

"Nhưng tiếc thay, đời không bao giờ là mơ cả. Khi mà cháu còn chưa biết gì thì hai bác đã đi mất rồi."

"Hai người chắc chắn là hai người bố mẹ tốt, luôn mong những điều tốt nhất đến với con, luôn muốn con mình trở thành người trên người."

"Nếu chỉ với những điều học được, cháu không chắc chắn hoàn toàn mình sẽ thành công hay không, có thỏa mãn được nguyện vọng của hai bác hay không..."

"Nhưng giờ đã khác."

"Trò chơi này là nguyền rủa, cũng là cơ hội."

"Cháu sẽ sống sót, sẽ sống tốt, sẽ sống thay cho người con của hai người."

"Nếu cháu đi được đến cuối con đường đầy chông gai kia, có thể ba người sẽ lại hạnh phúc như xưa chăng?"

"Mong hai người phù hộ."

Khi hắn chuẩn bị ra về, mặt trời đã gần lặn. Ngước nhìn về phía tây, những tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn hắt vào khuôn mặt, trong đôi mắt của hắn rọi lên một ánh vàng, mờ dần rồi biến mất.

Trong một đôi mắt giờ đây đen nhánh.