Chương 8: Luyện tập

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 8: Luyện tập

Chương 8: Luyện tập


Hài lòng đánh giá túi đồ muôn màu muôn vẻ trước mắt, Thiên Ân đóng giao diện đi. Xoa xoa tay vài cái, hắn thay một cái găng mới, uống một hớp nước rồi cầm lên mấy tấm thép.

"Mong là mình không quên mấy lần thực hành hồi đi nghĩa vụ."

Không sai, hắn đây là bắt đầu chuẩn bị chế tạo một khẩu AK 47. Trong số những mẫu súng hắn được tự tay chế tác ra hồi đi nghĩa vụ, hắn ấn tượng nhất là khẩu AK 47. Mẫu súng trường tấn công Liên Xô rẻ tiền chỉ 400$, bền bỉ, chắc chắn, phù hợp cho việc áp chế hỏa lực tầm gần với tốc độ điểm xạ 100 phát/phút, tuy có vài lỗi vặt nhưng vẫn là một con quái vật đích thực của sự giản đơn. Các khẩu khác cùng thời hay các mẫu hiện đại hơn thì quá phức tạp nên lực chọn duy nhất của hắn chỉ có AK 47.

Còn vì sao hắn có trong tay M1911 hay khả năng chế tạo AK 47 rồi mà còn đặt mua thêm trên chợ đen thì là vì độ bền trang bị và cũng là vì hắn muốn dùng chúng để luyện tập nắm vững cách tháo lắp, lên đạn và bắn. Nếu hắn không luyện tập từ trước, trong nhiệm vụ hắn rất có khả năng tự bắn vào mình trước thay vì đối thủ. Hơn nữa, hắn cũng không muốn sử dụng vũ khí trò chơi công nhận ở ngoài đời thực. Các người chơi đều có khả năng giám định nên hắn sẽ không mạo hiểm dùng chúng đối diện với người có ý đồ xấu trong hiện thực. Dù cho trong trường hợp bết bát nhất khi hắn bị phát hiện là có súng trong tay, khi kiểm tra chỉ thấy là đồ thường thì hắn cũng sẽ chỉ bị nghĩ là một cậu học sinh cấp ba mang vũ khí nóng tới trường để đề phòng thế đạo này mà thôi.

Thêm vào đó, vũ khí mà hắn tự sản xuất với tay nghề hiện tại không có khả năng được chúc phúc hoặc chứa đạn phụ ma, một điều quan trọng đã buộc hắn phải mua khẩu M1911 trên cửa hàng thay vì tự làm tự dùng.

Một số bộ phận nhỏ bắt buộc phải trải qua luyện kim hoặc cần kĩ thuật tinh vi thì hắn dùng tên giả đặt hàng từ nhiều xưởng nhỏ khắp Nội Hà. Tất nhiên cũng có vài lời hỏi thăm, có lời nghi ngờ về mục đích sử dụng nhưng sau khi ăn đô la thần chưởng thì cũng im bặt đi mà gia công.

Hao phí hơn 8 tiếng chế tạo khung súng, chốt súng, nòng, cò, cùng các linh phụ kiện khác, hắn cuối cùng đã có trong tay một khẩu AK 47, tất nhiên chất lượng là khỏi phải bàn, tay nghề của anh kĩ sư cơ khí quân đội quèn bỏ nghề đi làm ngành hot an ninh mạng vẫn chưa hề giảm sút.

Hắn cầm khẩu AK 47 đã được chứng nhận lên, ngửi ngửi cây súng còn nực mùi dầu, cười cười: "Vẫn thơm như ngày nào..."

Cất khẩu súng đó đi, hắn lọc những đồ còn lại thành hai phần, đồ còn có ích và đồ phế thải thừa lại rồi gói từng phần vào hai túi ni lông lớn bỏ vào túi đồ để có dịp đem đi phi tang. Sau khi quét dọn xong xuôi, nhìn vào phòng khách sạch sẽ không sót lại manh mối nào nữa, hắn nhìn đồng hồ.

4 giờ sáng.

Hắn ngáp ngủ một cái, hai chân bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

"Sáng mai được nghỉ phải ngủ bù mới được."..............................

Nhà máy Kinh Hồng tọa lạc ở ngoại ô Nội Hà là một nhà máy đã tồn tại từ chiến tranh cách mạng có tuổi đời gần 100 năm. Do vị trí hẻo lánh cách xa đường bộ và khu dân cư của nó để tránh bom trong thời chiến tranh nên hiện nay nó đã bị bỏ hoang. Nhưng hôm nay, nó tiếp đón một chàng trai bao bọc kín mít mặt mũi cưỡi xe điện lén lút tới.

Nhìn vào khung cảnh âm u trước mặt, Thiên Ân nhếch miệng,

"Quả không hổ danh..."

Lấy ra cặp kìm cộng lực bọc trong túi đen treo cạnh xe, sau một hồi chật vật, cuối cùng hắn cũng đã cắt đứt được ba hàng dây xích mà khóa cửa phụ nhà máy lại. Cầm trong tay chiếc đèn pin siêu sáng, hắn bắt đầu bước vào trong khu công nghiệp này.

Sau khi đấu nối lại dây cho hệ thống điện khu sảnh chính, hắn khởi động máy phát lên rồi đột nhiên, cả một khu vực nhỏ bừng sáng. Nhìn vào hàng loạt dây xích kèm lưỡi móc rũ xuống của hệ thống vận chuyển và những thùng dầu nhỏ bỏ không lăn lóc khắp nơi, hai mắt hắn bừng sáng.

Sau một hồi loay hoay móc mục tiêu lên đống lưỡi câu khổng lồ và chỉnh vị trí các thùng dầu, một 'trường bắn' không chính thức đã được tạo ra. Lần lượt bày 2 khẩu AK 47, 2 khẩu M1911 lên cái bàn duy nhất còn nguyên vẹn bê ra từ phòng giám đốc, hắn bẻ bẻ cổ tay, bắt đầu điền đạn vào trong băng.

Bọn buôn vũ khí hắn đặt mua mấy ngày trước hành động khá nhanh chóng. Chỉ sau hai ngày từ hôm hắn chuyển tiền cọc mà hắn đã nhận được đầy đủ mọi thứ từ A đến Z. Tất nhiên là hắn cũng phải ẩn núp giám sát đảm bảo không có ai sẽ theo dõi mình mới dám lấy về.

Lắp băng đạn vào, mở chốt an toàn, kéo cò mổ ra, kéo con trượt một cái, ngắm bắn và bóp cò.

Súng khá nặng cùng độ giật khá cao nên cả 7 phát đều trượt, y như trong dự tính của hắn.

"Bình tĩnh, mình hồi trước còn thông thạo điểm xạ 3 viên AK cơ mà."

Hắn mặt không biểu tình tháo băng rỗng ra, thay cái mới vào rồi bắn tiếp. Như một miếng bọt biển khát nước lâu ngày, hắn liên tục hấp thụ những kinh nghiệm từ những lần thử trước, độ chính xác của hắn dần dần tăng.

Nhìn vào thùng dầu với 7 lỗ đạn trước mặt, hắn bỏ món khai vị M1911 xuống, cầm món chính AK 47 lên rồi lắp giảm thanh vào. Tiếng súng ngắn thì không vang lắm nên hắn cũng không lo, nhưng súng trường tấn công lại là một câu chuyện khác. Nếu hắn không tiêu thanh đi, đảm bảo là chỉ trong nửa tiếng cảnh sát sẽ ập vào đây để tìm "bọn xã hội đen" đang "thanh toán nhau".

Giương súng lên ngang tầm mắt, hắn ngừng thở, mắt dán vào mục tiêu trên nền đất, bóp cò.

"Tạch tạch tạch..."

"Cạch cạch..."

Hắn hạ súng xuống, tháo băng cũ ra rồi lắp băng mới vào. Khẽ sờ lên tai một cái, hắn cau mày.

Trước đó, lúc bắn thử M1911, có lẽ do tiếng súng ngắt quãng nên hắn không cảm thấy gì, nhưng khi bắn AK 47, tiếng tiểu liên dù đã qua giảm thanh nhưng vẫn gây ù tai vô cùng cho hắn.

"Phải luyện tập thêm, không thể lười biếng được. Tất cả là vì cái mạng nhỏ của mình chứ vì ai đâu."

Đến khi tiếng đồng hồ hắn hẹn từ trước vang lên, hắn nhận ra giờ đã là 6 giờ tối. Hắn đem cất đi tất cả rồi bước nhanh tới xem xét tình trạng các mục tiêu tập bắn nãy giờ. Nhìn vào những thùng dầu lỗ chỗ vết đạn, hắn cũng chỉ có thể quy công sự tiến bộ thần tốc này cho sự luyện tập, cái duyên với súng ống của hắn cùng với 7 điểm cảm nhận và 7 điểm tỉnh táo mà thôi.

Đem tất cả mục tiêu thu tạm thời vào túi đồ, hắn thu dọn vỏ đạn vương vãi trên đất rồi đem đổ tất cả vào cái phễu chứa quặng khổng lồ tại ngoại vi nhà máy. Sẽ chẳng có ai thừa hơi đi đến một nơi đã bỏ hoang như thế này rồi chật vật leo lên ngó vào nội bộ cái phễu cả nên hắn có thể yên tâm là bí mật này sẽ giấu được rất lâu trước khi bị phát hiện.

Phóng xe điện về nơi thuê, trong lúc hắn đang tận hưởng từng cơn gió mát thổi qua khuôn mặt của hắn, xua tan đi cái nóng, cái ngột ngạt trong nhà máy, hắn thầm suy tính,

Trong những ngày vừa qua, hắn đã lần lượt đi dò la từng địa điểm nghi có sự kiện linh dị nghe được lúc ở trường và tra được ở trên mạng. Không biết do là đồn nhảm hay là người chơi khác đã giải quyết rồi hay sao nhưng mà hắn không hề gặp được thông báo nhiệm vụ trò chơi gửi đến hay bắt được nguồn linh năng (năng lượng) còn sót lại nào.

"Giờ chỉ có thể cầu vào vận may... Mong là 4 điểm may mắn sẽ giúp mình..."