Chương 1: Bắt đầu

Thời Đại Quỷ Dị

Chương 1: Bắt đầu

Chương 1: Bắt đầu

Chương 1: Bắt đầu

Con người,

Họ luôn tận dụng trí tuệ trời ban của mình để khám phá mọi thứ xung quanh,

Họ đã phát hiện ra cách tạo lửa và cách sử dụng nó,

Và thế là con người đã có nguồn sức mạnh đầu tiên để sinh tồn trước thiên nhiên hoang dã,

Họ tìm ra cách trồng trọt, chăn nuôi và xây nhà,

Và thế là con người đã xây dựng nên nền móng sơ khai của văn minh trong buổi bình minh lịch sử,

Họ buôn bán, họ chiến đấu, họ học tập, họ sáng tạo,

Và thế là con người đã tạo nên ba thiên niên kỉ rực rỡ sắc màu, ba nghìn năm chói lòa cho văn minh nhân loại,

Hàng ngàn năm trôi qua, họ vẫn không ngừng đặt câu hỏi, chưa dừng tìm tòi, chưa từng biết mệt mỏi tìm câu trả lời cho mọi thứ bằng khoa học và lí tính,

Con người vĩ đại là vậy, nhưng,...

Không phải tất cả mọi việc đều tuân theo quy tắc vật lí, theo lí giải khoa học,

Thần thoại và sử thi cho dù có phi lí tới đâu, chúng vẫn luôn tồn tại 1% sự thật,

Vậy phải làm như nào để chứng minh những câu chuyện kia là không đúng sự thật đây,

Phải chăng chúng ta nên cảm tính một chút?..........................................

"Chào nhá, mai gặp lại."

"Ừ, mai gặp lại."

Đứng bên con xe đạp địa hình, Trần Thiên Ân vừa vẫy tay chào tạm biệt đứa bạn vừa nhanh chóng đội mũ bảo hiểm vào. Loay hoay mở khóa cổ xe, hắn thầm nghĩ:

"Bữa tối mình nên làm món gì đây nhỉ? Cá sốt cà chua cùng dưa góp? Không không, mình mới ăn hôm trước rồi, gạch ngay."

"Hôm nay nên là ngày của thịt, nên chọn lợn hay bò đây? Thôi, làm thịt kho tàu với rau muống đi, dễ làm dễ ăn. Phi luôn ra chợ gần nhà mua cho rẻ, mong là quầy bà Mừng chưa hết hàng, không thì mình sẽ phải mua đắt bên MinMart mất."

"Có vẻ tính tiết kiệm ăn sâu vào máu mình rồi."

"Y như ngày trước vậy."

Lên xe, gạt chân chống và hắn đã ra khỏi trường học. Liếc nhìn khung cảnh quen thuộc hai bên đường lùi dần về sau lưng mình, hắn khẽ thở dài, lẩm bẩm với âm lượng chỉ bản thân mới nghe được:

"Phải rồi, 3 năm rồi nhỉ, 3 năm kể từ ngày mình đi tới thế giới này. Trận tai nạn chết tiệt, mong rằng đống xương tàn bên kia sẽ có người nhớ tới mà thắp cho nén hương."

"Ha ha, một Trái Đất tồn tại song hành với Trái Đất mình sống. Mấy nhà khoa học khổ sở nghiên cứu hàng chục năm trời lí thuyết thời không song song mà biết mình dễ dàng chứng minh đó là sự thật chỉ bằng 1 lần xuyên không chắc phun máu ba mét lên trời mà chết đi mất."

"Chỉ là, với mình, cái giá này là quá đắt..."

Trần Thiên Ân vốn dĩ không phải là người của thế giới này, hắn vốn đến từ một thế giới khác, một thế giới gần giống y hệt thế giới bây giờ hắn sống. Vẫn là Việt, nhưng ở đây, ở thế giới này, đó là Đại Việt.

Ký ức về kiếp trước của hắn của hắn vẫn luôn bị khắc ấn tận sâu bên trong linh hồn hắn, không biết có phải là giống như trong tiểu thuyết viết vì hắn xuyên qua nên cường độ linh hồn mạnh mẽ hơn vì được trải qua tẩy lễ và dung hợp với những mảnh vụn linh hồn chưa tiêu tán của thân thể cũ hay không mà hắn có thể giữ lại được những kí ức của cả kiếp trước và kiếp này.

Hồi tưởng lại ngày này kiếp trước, hắn vẫn còn nhớ rõ như in cái niềm vui sướng dâng trào bên trong lòng khi mà hắn mua được một chiếc ô tô nhỏ bằng chính sức lao động của mình sau 5 năm cố gắng và cảm giác tuyệt vọng vì ngạt nước khi đâm đầu xuống hồ Tây trong lần chạy thử dế yêu.

Kiếp trước như một giấc chiêm bao, nhưng kiếp này lại hiện hữu mà chân thực.

Hắn được sống lại trong thân xác của một cậu thiếu niên vừa mới bước vào cổng trường cấp 3, tên cũng là Trần Thiên Ân như của hắn vậy. Kể từ đó, hắn kế thừa di sản, thân phận và kí ức của cậu thiếu niên không may đột tử này, thề rằng sẽ sống thật tốt, cả cho chủ nhân cũ của thân thể này và cả cho hắn nữa.

Bất chợt, trời bỗng nổi gió, mây đen ùn ùn kéo tới, cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.

Hắn ngước nhìn lên bầu trời. Có vẻ trời sắp mưa.

"Chết dở, hình như mình không để áo mưa trong cặp. Thôi, tạt vào quán cà phê nào đó trú mưa tạm vậy."

Khi mà hắn vừa mới bước vào dưới mái che của quán, bầu trời đột ngột tối sầm lại. Sấm chớp bất chợp nổ đì đùng cuối chân trời, và rồi mưa xuống, nặng hạt và xối xả. Cứ như ông trời đang muốn trút giận xuống nhân gian vậy.

"May thật. Mình mà cứ cố phóng về nhà có khi bây giờ ướt hết cả người rồi."

Nhìn cơn mưa nặng hạt trước mắt mình, Thiên Ân cảm thấy may mắn không thôi. Rời bỏ tầm mắt khỏi màn mưa, hắn rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. 12 tin nhắn từ hội con trai trong lớp và nhiều tin mới liên tiếp được gửi. "Phải xem ngay, không thì thành tối cổ mất."

"Chắc là lại bàn về bồ mới của thằng Tú. Giỏi thật đấy, con bé mới chuyển sang lớp mình chưa nóng ghế mà nó đã cưa được mới tài."

Hắn cười cười ngẫm nghĩ.

"Còn mình ư, ở một mình là tốt nhất. Yên tĩnh và thanh bình là điều tốt nhất với người hơi hướm hướng nội như bản thân mình, còn về bạn gái thì bỏ đi. Kiếp trước mình gặp gỡ quá nhiều loại người rồi, kiếp này thì thôi, mình chỉ cầu yên bình."

Nhìn vào màn hình, hắn giật mình. Không phải là tâm sự, không phải là khoác lác, mà là bàn luận về một tấm hình hết sức quỷ dị.

Phải, hắn phải dùng từ đó cho tấm ảnh này. Trong màn hình là một cây đa, nhưng điều bất thường ở đây chính là ở thân và lá của nó. Trên vỏ cây xù xì là một khuôn mặt, có lẽ là của nữ tính đang há miệng gào thét, mắt trợn to như thể đang muốn kêu cứu. Hơn hết, biểu cảm của nó trông quá chân thực, cứ như là đem mặt một người phụ nữ 'dán' vào, không hề giống do con người đục đẽo ra.

Nhưng thứ làm cho hắn kinh hãi nhất là lá cây. Nếu không nhìn kĩ thì ta có thể tưởng đường vân trên những chiếc lá này bị vậy là do biến dị, nhưng nếu soi kĩ ta sẽ thấy trên từng chiếc lá là từng khuôn mặt người vặn vẹo, có mếu máo, có cười to, có tức giận, có u buồn, có điên cuồng,...

Cả khung hình lộ ra một vẻ gì đó kinh khủng, kì quỷ mà cũng tràn đầy mĩ cảm.

"Chúng mày vãi qua quần chưa? Bức này xứng đáng được giải nhất tấm hình kinh khủng nhất trong năm, tao thề."

"Trình chỉnh sửa ảnh của mày ảo đá đấy, Tú ạ."

"Bậy nào, 100% hàng thật đấy. Sáng nay bác tao vừa chụp lúc đi ngang qua. Bác tao tí thì xỉu, may mà nhanh tay lưu lại để mà đem khoe với họ hàng. Tao năn nỉ mãi bác ấy mới cho tao tấm không bị làm mờ đấy."

"Nếu là thật thì ở đâu đấy?"

"Chỗ đường Vũ Chi Cung ấy. Biết cây đa cổ thụ ở đấy không? Chính là cây ấy đấy."

"Vãi cả linh hồn, thế mà bên cảnh sát không bắt người vây xem xóa hết ảnh đi, hại tao phải nhìn cái hình này. Mắt tao, argh..."

"Họ sao làm được. Mấy người lao công xong ca sáng đi ngang qua phát hiện đầu tiên, sau đó một đồn mười, mười gọi trăm, quần chúng vây xem chán chê bên công an mới phi vội tới bảo vệ hiện trường. Mà đố ai thống kê được những ai bỏ về trước khi công an tới. Vậy nên bây giờ bên an ninh mạng mới phải yêu cầu mấy trang mạng xã hội với báo mạng làm mờ hết hay xóa đi những tấm ảnh đăng lên. Ảnh tao gửi bây giờ có lẽ là một trong số những cái chất lượng cao cuối cùng rồi, cố gắng mà xem nhá, tao đi sang nhà Trang ôm nó cho bớt sợ đây."

"Đm thằng Tú nhá, sao mày cứ xát muối lên vết thương của anh em thế, quyết định rồi, mai anh em hội đồng mày. Nhớ lời tao đấy."

Dời mắt khỏi điện thoại, Thiên Ân híp mắt, suy nghĩ về tấm hình kia.

"Quỷ thần ư? Hay là trò đùa dại?"

Cùng lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc hướng về phía màn hình TV trưng bày trước tủ kính bên đường, trên màn hình đang trình chiếu tin tức về những chuyện kì lạ trong thời gian gần đây.

Thành phố nào đó xuất hiện một giáo phái kì lạ chuyên hiến tế súc vật, thậm chí giết người sống để tế lễ thần linh bị đột kích, giải tán và tống vào tù.

Ở nước ngoài xuất hiện ảnh chụp sinh vật nửa người nửa dơi trên đỉnh giáo đường, hư hư thực thực là hóa thân của ác ma tại nhân gian như là minh chứng cho tận thế.

Các hiện tượng thời tiết cực đoan xuất hiện ngày càng nhiều trên toàn thế giới, một số người nói là hậu quả của biến đổi khí hậu, một số lại nói là sự trừng phạt của Chúa Trời dành cho con người và ngày phán quyết đang sắp tới gần.

Các truyền thuyết đô thị xảy ra tầng tầng lớp lớp được cư dân mạng khắp nơi trên thế giới truyền tai nhau.

"Loạn, thật là loạn,...."

"Có lẽ mình nên sắm cái gì đó để phòng thân."

"Không biết 'Thị trường' dưới đó có còn sống không, hay bị dẹp bỏ rồi..."

Hắn thở dài, cất điện thoại đi. Bên ngoài, mưa cũng đã tạnh, phủi yên xe một cái cho bớt ướt, hắn cưỡi xe chạy về nhà...........................

Bước vào trong nhà, hắn giờ mới có cảm giác thoải mái vì đã thoát khỏi cái không khí ẩm ướt ngột ngạt ngoài đường. Kéo rèm ra, hắn ngó một cái xuống con đường nhộn nhịp xe cộ nay đã lên đèn.

"Vẫn ồn ào như mọi ngày. Một đặc sản không thể thiếu của việc sống ở chung cư ngay cạnh đường lớn."

Hắn cảm thán một câu rồi bắt đầu lúi húi làm cơm tối. Ăn xong, lau bếp và tống đống bát bẩn vào máy rửa, hắn ném mình lên chiếc ghế sô pha mềm mại rồi vắt chéo chân lên, bóc hũ sữa chua ra rồi vừa ăn vừa xem TV.

"Sau một ngày vất vả mà được nằm nghỉ như thế này thì chết cũng đáng. Ài, nghĩ tới ngày mai phải dậy sớm đi học là đầu mình lại nhức rồi. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Xem nốt Thời sự rồi vào làm nhoáng cái cho xong bài tập."

"Nghĩ mà chán. Một thằng tuổi gần 30 giờ đây phải học lại kiến thức lớp 12 ạ. Nhớ thì nhớ thật đấy, nhưng mơ hồ mới nản chứ. Cái trí nhớ này, sao mày cho tao khả năng nhớ quá khứ rõ ràng như thế mà lại không cho tao tí gì về kiến thức THPT vậy trời."

"À phải rồi, mai là ngày giỗ của bố mẹ, ngày mai phải chuẩn bị đồ cúng mới được."

Hắn chuẩn bị ngày giỗ không phải là cho cha mẹ kiếp trước của hắn, mà là cho cha mẹ của thân thể kiếp này. Kiếp trước, hắn là một đứa mồ côi, cố gắng hết sức thi đỗ vào khoa công nghệ thông tin Bách Khoa, đi làm rồi tèo, chuyển sinh sang thế giới này chưa đầy 24h thì lại hay tin bố mẹ kiếp này vừa mới mất vì tai nạn xe cộ. Điều này từng làm cho hắn sốc không nói lên lời, tí nữa thì lại lên cơn đau tim trọng sinh sang kiếp thứ 3. May là thế giới này coi 16 tuổi là trưởng thành và có quyền nắm giữ tài sản, cũng như việc hắn giữ được bình tĩnh mà xử lí hậu sự cho bố mẹ nên mọi việc cũng ổn thỏa. Không biết có phải do cú sốc này quá lớn hay là do sự quấy phá của linh hồn chủ nhân cũ hay sao mà sau đám tang hắn trở nên ít nói rất nhiều, lầm lì hơn và cũng sống nội tâm hơn.

Khi mà hắn làm bài tập về nhà và vơ vẩn trên mạng xong, đồng hồ đã điểm 23 giờ. Nhìn vào đồng hồ, tình hình cái bụng và cái tủ lạnh trống rỗng chỉ còn mấy quả ớt, hắn quyết định thật nhanh là phải ngay lập tức đi xuống cửa hàng tiện lợi 24/24 ngoài cửa chung cư để điền đầy cái bụng.

Lúc hắn chạm tay vào được miếng bánh mì kẹp thịt đã là 11 giờ rưỡi đêm. Ngồi trên bậc tam cấp trước cửa hàng, hắn vừa cắn từng miếng vừa suy nghĩ vẩn vơ. Cho đến khi từng tia sáng đỏ hồng chiếu xuống đôi bàn tay còn vương vụn bánh, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Ngước lên bầu trời, nhìn về phía mặt trăng, hắn khẽ nhếch miệng:

"Huyết nguyệt? Lần thứ năm liên tiếp trong năm rồi đấy, có để cho người ta nghỉ một chút không hả? Một lần là đẹp, hai lần là kì vĩ, cho đến ba lần, bốn lần là kinh hãi lắm rồi đấy."

"Mai báo chí lại tung một đống bài câu view cho mà xem. Ài, có cách nào bịt mồm thằng Tú không nhở, thể nào mai nó cũng sẽ ba hoa về việc vừa ôm người yêu vừa ngắm huyết nguyệt, như là 'minh chứng cho tình yêu giữa anh và em'. Mình có nên tham gia vào đội ngũ ẩu đả ngày mai không nhỉ?"

"Ha ha..."

Lúc hắn đứng dậy, lững thững quay về khu chung cư, bấm thang máy để lên nhà, đồng hồ khu lễ tân đã chỉ 11 giờ 55 phút đêm.

Bên ngoài kia, huyết nguyệt vẫn soi rọi, tựa hồ càng thêm mộng mị, càng thêm ướt át, càng thêm quỷ bí.